Khương Chi nhắm mắt lại, vì tiếng nói ngoài cửa cũng không tính là lạ lẫm, hơn nữa còn khắc sâu trong ấn tượng của cô.
Lúc cô vừa mới đến thế giới này, người ở ngoài cửa kia đã đánh Tiểu Qua một bạt tai chỉ vì một nắm cơm, người đó không phải ai khác, chính là chị cả của nguyên chủ, Khương Đào Hoa.
Khương Đào Hoa là một người phụ nữ thô tục, lúc nào trong miệng cũng nói mấy lời tục tĩu.
Hiển nhiên Tiểu Qua cũng nhận ra tiếng của Khương Đào Hoa nên bàn tay cậu bé nắm tay Khương Chi rất chặt, trên gương mặt nhỏ cũng trở nên căng thẳng.
Đáy mắt Khương Chi lóe lên tía sáng lạnh lẽo, cho dù chuyện đã xảy ra bao lâu rồi nhưng chỉ cần nhớ đến cảnh tượng khi đó Khương Đào Hoa đã làm thì lửa giận trong người cô lại thổi bùng lên, nhớ đến khi đó cô còn chưa quen với cuộc sống ở đây nên không thể dạy dỗ Khương Đào Hoa một trận.
DTV
Điền Hoán Mai mở cổng sắt ra, Khương Đào Hoa khóc lóc, trên mặt cũng đầy nước mắt nước mũi lập tức gắt cuống họng lên gào: “Thím, bí thư đâu rồi? Bí thư có ở trong đó không? Mẹ cháu, mẹ cháu treo cổ tự tử rồi, thím mau tìm người đến giúp cháu với!”
“Cái gì? Bạch Hương Chi treo cổ tự tử hả?” Điền Hoán Mai cũng bị dọa cho mặt mày tái mét.
Khương Đào Hoa gật đầu lia lịa, cô ta nhón chân nhìn vào trong nhà, khóc ròng nói: “Thím, thím mau gọi bí thư đến nhà cháu xem tình hình đi!”
Mạng người quan trọng nên Điền Hoán Mai cũng không dám chậm trễ, bà ấy vội gọi vào nhà mình: “Lão Khương! Lão Khương nhanh lên! Bạch Hương Chi treo cổ tự tử rồi, ông mau tìm người đến đó xem thế nào, đừng để xảy ra án mạng!”
Khương Đức Hải nắm tẩu thuốc, sắc mặt cũng tái nhợt hô lên: “Treo cổ hả? Vì sao treo cổ? Có chuyện gì khiến bà ta nghĩ không thông sao?”
Nói thì nói như vậy nhưng Khương Đức Hải vẫn gọi người, rồi cả đoàn người trùng trùng điệp điệp kéo nhau đến nhà Bạch Hương Chi.
Vẻ mặt của Khương Chi vẫn cực kỳ bình tĩnh, không có gì thay đổi, giống như người phụ nữ “treo cổ tự tử” trong miệng người ta không phải mẹ của cô.
Điền Hoán Mai cất tiền trên bàn vào, rồi vội vàng đi xem tình hình thế nào, bà ấy nhìn Khương Chi nói: “Cháu gái à, cháu cũng mau đi xem thử mẹ cháu thế nào đi! Bà ta treo cổ tự tử, bây giờ cũng chưa biết thế nào, mau đi thôi!”
Tiểu Qua mờ mịt, không biết gì. Thật ra cậu bé cũng có một chút tình cảm thân thiết với Bạch Hương Chi nên nhỏ giọng nói: “Mẹ, bà ngoại làm sao vậy ạ?”
Tiểu Diệu liếc nhìn Tiểu Qua một cái, cái miệng nhỏ chỉ mím lại mà không lên tiếng.
Cậu bé biết treo cổ là gì. Trước đây khi cậu bé còn ở trong khu nhà tập thể của nhà máy chế biến thịt, có hai công nhân nữ của nhà máy đã treo cổ tự tử, đó chính là tròng dây thừng vào cổ rồi người cũng lập tức c.h.ế.t đi.
Tiểu Diệu không có nhiều ký ức với bà ngoại nhưng nghĩ đến người treo cổ tự tử là mẹ của mẹ mình thì trong lòng cũng hơi nặng nề.
Nghĩ như vậy, Tiểu Diệu đã kéo tay áo Khương Chi, nói: “Mẹ, chúng ta cũng đi xem thử thế nào đi!”
Lông mày Khương Chi khẽ cau lại, cô quay đầu đối diện với ánh mắt căng thẳng của Tiểu Diệu, trong lòng cũng mềm nhũn: “Được rồi.”
Cô kéo hai nhóc con ra ngoài, đi bộ chậm rãi đến nhà Bạch Hương Chi, trên đường đi còn chạm mặt không ít người trong thôn nhưng ai nấy đều chạy rất nhanh, giống như sợ chậm một bước sẽ bỏ qua một sự kiện náo nhiệt gì đó.
Cuộc sống trước kia khổ sở, thiên tai xảy ra liên tiếp, khi đó cũng có người không chịu đựng được mà phải treo cổ tự tử nhưng từ sau khi cải cách, cuộc sống của mọi người dần tốt hơn rồi, mấy chuyện như treo cổ tự tử này cũng chỉ xảy ra một lần trong vài năm nay nên có thể nói là rất hiếm hoi.
Vả lại chuyện này còn xảy ra với Bạch Hương Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-223.html.]
Mà Bạch Hương Chi là ai?
Bà ta là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, góp sức xây dựng quốc gia từ những năm 60, bà ta nổi tiếng xinh đẹp, khi còn trẻ bà ta thật sự là một bông hoa đứng đầu trong số tất cả các cô gái hơn mười thôn quanh đây, biết bao nhiêu thanh niên đã từng yêu thích bà ta.
Bà ta cũng rất kén chọn nên đã chọn Khương Tả Phong, người từng được học hành, dáng người thư sinh, da trắng thịt mềm, sau khi tốt nghiệp thì vào làm việc trong xưởng cơ giới của trấn Đại Danh, một tháng tiền lương khoảng năm mươi đồng, ai mà không hâm mộ bà ta.”
Nếu hỏi có điều gì khiến bà ta không như ý, sợ rằng chỉ có một điều là bà ta không sinh được con trai.
Ở trước mặt người ngoài, hai người họ là một đôi vợ chồng hòa thuận, chỉ sinh ra bảy đứa con gái, không có một đứa con trai nào. Người trong thôn đều biết họ thường tìm đến bệnh viện vì muốn sinh một đứa con trai nhưng đáng tiếc, họ đã đi bệnh viện mười mấy năm rồi mà trong nhà vẫn chỉ có bảy đứa con gái.
Thế này cũng thôi đi, trong số bảy đứa con gái, người xinh đẹp nhất, học hành giỏi nhất chính là Khương Chi Tử thì lại có con khi chưa kết hôn, thanh danh nát bét.
Nhưng sau khi Khương Chi Tử bị đuổi ra khỏi nhà, mấy đứa con gái còn lại của hai vợ chồng họ cũng gả tới nhà không tệ, tạm thời không nói đến lão đại, lão nhị và lão ngũ còn chưa kết hôn, nhưng lão tam gả đến huyện Thấm có cuộc sống giàu có, lúc quay về thôn còn có xe hơi khiến người ta nhìn thấy cũng phải hâm mộ.
Lão tứ thì gả đến thị trấn, cuộc sống cũng không tồi, lần nào quay về nhà mẹ đẻ cũng túi lớn túi nhỏ.
Còn lão thất, nghe nói mới xác nhận mối quan hệ với một nhà, mà còn là gia đình làm quan, nếu gả đi rồi cũng là vợ quan, có thể đây là đứa con gái gả vào nhà tốt nhất, có tiền đồ nhất trong mấy chị em, sau này Khương Tả Phong và Bạch Hương Chi chỉ cần hưởng phúc mà thôi.
Treo cổ sao?
Bạch Hương Chi vì chuyện gì mà treo cổ.
Bà ta không thông suốt chuyện gì?
Có chuyện gì khiến Bạch Hương Chi nghĩ không thông?
Khương Chi cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, chuyện của Mẫn Tử Nghi còn chưa đến mức tệ nhất, Khương Đinh Hương cũng chưa kể chuyện anh ta bị bắt thì gia đình bọn họ vẫn đang hạnh phúc, tốt đẹp mới đúng, vậy vì sao phải treo cổ?
Khương Chi dẫn theo hai đứa bé, đi theo dòng người bước vào sân nhà họ Khương.
Tin tức truyền trong thôn rất nhanh, chỉ một lát sau, trong sân nhà không lớn lắm đã vây kín người, mọi người thì líu ríu bàn tán không ngừng, tất cả đều đang suy đoán nguyên nhân Bạch Hương Chi treo cổ tự tử.
Trong đám đông có một người đã hỏi: “Nói cũng lâu rồi, người không có chuyện gì đó chứ? Sao lâu vậy rồi còn chưa có động tĩnh?”
Khương Quế Phân móc một nắm hạt bí ngô từ trong túi mình ra, cắn một cái, phun vỏ hạt dưa lên mặt đất, cười nhạo nói: “Bạch Hương Chi mạng lớn lắm, làm sao dễ dàng treo cổ như thế? Chẳng phải bà ta còn đợi hưởng phúc từ con gái mình sao?”
Điền Hoán Mai chen vào đám đông, đúng lúc bà ấy cũng nghe thấy câu nói này, sắc mặt không khỏi sa sầm: “Đồng chí Khương Quế Phân, tất cả đều là nữ đồng chí, bà nói chuyện cay nghiệt như vậy làm gì? Người ta cũng sắp mất rồi, bà có thể bớt nói lại, tích chút đức không?”
Miệng Khương Quế Phân cứng đờ, bà ta cũng muốn phản bác nhưng đối diện với ánh mắt của Điền Hoán Mai thì không dám lên tiếng nữa.
Chồng của Điền Hoán Mai là bí thư thôn, còn bà ấy cũng là chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn, dân thường e sợ quan, bình thường Khương Quế Phân còn có thể hung dữ, càn quấy với người khác nhưng bà ta cũng không dám làm mình làm mẫy với Điền Hoán Mai.
Nghĩ như vậy, Khương Quế Phân rất phối hợp mà tiếp tục ăn hạt dưa, không nói gì nữa.