Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 420




Thông tin này tựa như một quả b.o.m hạng nặng, khiến đầu óc họ trở nên trống rỗng.

“Tai tôi có vấn đề sao? Có phải tôi nghe thấy ông ấy nói chủ của nhà xuất bản này là ‘Đại Thần’ không?”

“Nếu lỗ tai bà có vấn đề, vậy chắc chắn tôi cũng gặp vấn đề!”

“Hả —— Sớm nghe nói ‘Đại Thần’ bất hòa với nhà xuất bản Văn học Nhân dân, vì thế mới không có chương tiếp theo, không ngờ vậy mà lại tự mình mở một nhà xuất bản, nói như vậy, sau này《 Anh Hùng Xạ Điêu 》 chỉ đăng nhiều kỳ tại nhà xuất bản này đúng không?”

“……”

Phó Đông Thăng rất hài lòng với chấn động được tạo ra.

Còn vẻ mặt Khương Chi thì lại bình tĩnh đứng trước dải lụa đỏ, nở nụ cười nhạt trên môi.

“Các vị, tôi là bà chủ của nhà xuất bản này, đồng thời cũng là ‘Đại Thần’, 《 Anh Hùng Xạ Điêu》 sẽ tiếp tục được phát hành định kỳ trên tờ báo của nhà xuất bản, hy vọng mọi người quan tâm nhiều hơn.”

Gương mặt cô trầm tĩnh, tản ra phong thái khiến người ta sợ hãi, lời nói ngắn gọn.

Dứt lời, cô kéo lấy nút buộc của dải lụa đỏ, xoẹt xoẹt, khi tấm lụa đỏ rơi xuống, tiếng pháo cũng bùm bùm vang lên.

Những âm thanh này biểu thị sự khởi đầu sự nghiệp của Khương Chi ở thập niên 80, đương nhiên, đây chỉ là điểm khởi đầu.

Khỏi phải nói sau khi khai trương, đám đông chen lấn mang đến bao nhiêu lợi nhuận cho nhà xuất bản.

Sau đó, Khương Chi chỉ cần cung cấp các bản thảo tiếp theo của 《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, chỉ dựa vào kinh nghiệm phong phú và mối quan hệ của Phó Đông Thăng và Vân Tường, đủ để khiến cho nhà xuất bản Thanh Phong Du vận hành theo quỹ đạo.

……

Trong khi nhà xuất bản hoạt động sôi nổi, Khương Chi cũng dẫn theo Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã tỉnh ngủ lên xe ba gác ngồi về thôn.

Ba mẹ con ngồi trên xe ba gác, theo cơn gió chiều, lắc lư đi về hướng thôn Khương gia.

Tiểu Qua tựa sát vào người Khương Chi, lén ngắm cô, cái miệng nhỏ cười toe toét: “Mẹ, bộ mẹ mới vừa mặc thật xinh đẹp! Sao mẹ không mặc để về thôn ạ?”

Dứt lời, lại nhỏ giọng nói thầm một câu: “Con cũng muốn Khương Dược Tiến nhìn xem mẹ con xinh đẹp như thế nào.”

Khương Chi cười nhẹ, bản thân cô cũng không phải người thích phô trương, hiểu rõ người nghèo, sẽ không thích nhìn người khác quá tốt, cô biết rõ lòng người hiểm ác, cũng luôn luôn cảnh giác.

Trong lúc đùa giỡn, họ đã tới thôn Khương gia.

Khương Chi đứng ở cửa thôn, vẻ mặt phút chốc ngẩn ngơ.

Rời khỏi thôn Khương gia lâu như vậy, mỗi nhà mỗi gia đình đều có dáng vẻ ban đầu, thứ thay đổi duy nhất có lẽ là ngôi làng từng bị tuyết dày bao phủ, nay đã có sắc xanh, cây cối đ.â.m chồi nảy lộc, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Tiểu Diệu nắm chặt lấy tay Khương Chi, cái miệng nhỏ mím lại, vô cùng căng thẳng.

Đã rất lâu rồi cậu bé chưa từng trở về, nhưng dáng vẻ của thôn Khương gia vẫn như trong trí nhớ của cậu bé.

Tiểu Qua lại giống như chú chim nhỏ, vui vẻ nhảy nhót chạy như bay về phía căn nhà gạch mộc của cậu bé, vừa chạy vừa vẫy tay về phía sau: “Nhanh lên nhanh lên! Anh ba, anh chạy nhanh lên!”

Khương Chi cười khẽ, kéo Tiểu Diệu đang nóng lòng muốn thử chạy nhanh đuổi theo.

“A! Sao lại thế này?”

Khương Chi và Tiểu Diệu vừa mới tới gần, đã nghe giọng nói nghẹn ngào ẩn chứa tiếng nức nở của Tiểu Qua, nhìn kỹ hơn, hóa ra, căn nhà gạch mộc ban đầu đã hóa thành một đống đổ nát, đất đá rơi khắp nơi, một mảnh hỗn độn.

Khương Chi mím đôi, mí mắt giựt giựt.

Cô đã sớm cảm thấy căn nhà gạch mộc này không kiên trì được bao lâu, cũng may lúc đổ xuống cô với Tiểu Qua đi huyện Thấm, nếu không trong lúc ngủ say gặp chuyện này, sợ là muốn chạy cũng chạy không thoát.

“Mẹ, nhà của chúng ta……” Tiểu Qua chạy lon ton tới, trên khuôn mặt trắng nõn còn có nước mắt.

Cậu bé còn nhớ rõ khi rời khỏi thôn Khương gia, trong nhà có mùi thịt thơm nức mũi, chiếc nệm giường và chăn bông rộng rãi mềm mại, cùng với chiếc cặp sách mới tinh, còn chưa đeo được mấy lần, bây giờ tất cả đã không còn nữa.

Tiểu Diệu cũng có chút bối rối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-220.html.]

Dù trong trí nhớ của cậu bé đã không còn mấy thân quen với cách bài trí của căn nhà này, nhưng nhìn thấy nơi mà cậu bé đã từng chạy nhảy đùa giỡn với anh em trở thành dáng vẻ thê thảm như vậy thì trong lòng cậu bé cũng có chút phức tạp.

Khương Chi thầm than, vừa định mở miệng, đã nghe được một giọng nói quen thuộc: “Chi Tử? Có phải Chi Tử đã quay về rồi không?”

◇ chưng 189 mua đất, xây nhà

“Bà Tú!” Tiểu Qua quay đầu nhìn người đi từ trong sân cạnh bên ra, nhịn không được khóc thành tiếng.

“Ôi, mau nín khóc đi, cẩn thận ảnh hưởng đến đôi mắt.” Khuôn mặt đầy vết nhăn của bà Tú đầy ôn tồn, đến gần, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Qua, khi quay đầu nhìn thấy Tiểu Diệu đứng sát bên người Khương Chi thì ngẩn người.

Tiểu Diệu mím môi không nói gì, còn trốn sau lưng Khương Chi.

Bà Tú bình tĩnh lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Khương Chi.

Bà ấy biết, cô gái từng mang tiếng xấu này đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ có thể kiếm tiền, để con cái của cô ăn no mặc ấm, còn cho con đi học, hiện giờ còn tìm từng đứa con đã bán đi trở về.

“Bà Tú, căn nhà này là?” Khương Chi cười khách sáo với bà Tú, chợt chỉ vào căn nhà gạch mộc đã biến thành đống đổ nát dò hỏi.

Bà Tú kéo tay Tiểu Qua, thở dài nói: “Năm nay khó khăn, lợn rừng không biết bệnh điên gì, chạy hết xuống núi, nhà cô bị đàn lợn rừng đ.â.m lõm một góc, còn chưa kịp làm gì thì đã bị mưa to làm sụp đổ.”

“Nhưng mà căn nhà này vốn đã cũ rồi, cũng không trụ được nổi mấy năm.” Giọng bà Tú có chút xúc động, nhưng vẫn lên tiếng an ủi.

Khương Chi gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh.

Khuôn mặt Tiểu Qua nhăn nheo lại, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ, chúng ta trở về ở đâu bây giờ?”

“Đừng khóc.” Tiểu Diệu bước tới lau sạch nước mắt của Tiểu Qua, nhỏ giọng nói.

Hai đứa nhỏ nắm tay nhau, không biết chụm lại nói cái gì.

Bà Tú dùng ánh mắt đầy vẻ phức tạp liếc mắt nhìn hai đứa một cái, chậm rãi đi tới gần Khương Chi, thấp giọng nói: “Tìm được đứa nhỏ trở về, người bên kia không làm ầm ĩ lên sao?”

Lông mày Khương Chi hơi động, lắc đầu nói: “Không có.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tìm được mấy đứa nhỏ trở về, gom lại một chỗ càng tốt.” Trên mặt bà Tú lộ ra nụ cười hiền hoà.

Khương Chi cười khẽ, nói giọng bình tĩnh: “Vâng.”

Bà Tú gật đầu, hỏi: “Vậy căn nhà cô định thế nào?”

Khương Chi híp mắt lại, quay đầu nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua, nghiêm túc nói: “Xây lại.”

……

“Cháu gái, cuối cùng cháu đã trở về, lâu như vậy không trở về, thím rất nhớ cháu.” Điền Hoán Mai hào phóng đưa ba ly nước đường nâu cho Khương Chi và hai đứa nhỏ, khuôn mặt nở nụ cười.

Ánh mắt bà ấy không khỏi nhìn lên người Tiểu Diệu, bốn bào thai, bà ấy cũng không nhớ rõ đây là đứa thứ mấy.

Khóe môi Khương Chi mỉm cười, nói: “Thím, không biết lúc nào chú Đức Hải trở về, cháu có chút việc muốn hỏi chú ấy.”

Điền Hoán Mai nhìn đồng hồn trên tường, ngại ngùng nói: “Chú của cháu ra ngoài gieo hạt, nhìn thì còn lâu mới về, hay là cháu ở trong nhà chờ, thím ra đồng gọi ông ấy trở về.”

Khương Chi cân nhắc nói: “Cháu đi cùng với, đúng lúc cháu muốn lên núi một chuyến.”

Hệ thống tài chính của cô đã rất lâu rồi không tăng thêm, bây giờ đúng là lúc mọi thứ sinh sôi, trên núi có rất nhiều bảo vật, nếu theo kịp thì cô sẽ kiếm được một mớ kha khá, chuyến này cũng không uổng công vô ích.

Đương nhiên Điền Hoán Mai không có ý kiến gì, đón Khương Chi nói: “Được! Vậy chúng ta đi thôi.”

Khương Chi gật đầu, kéo hai đứa nhỏ đi về phía cánh đồng, ruộng của mỗi hộ gia đình của thôn Khương gia đều phân bố ở dưới chân núi Chi Tử.

Mọi người đi dọc cánh đồng, gặp được người trong thôn, đều nhiệt tình chào hỏi Khương Chi, còn đưa rau dại hái từ trên đồng qua, thái độ rất tốt, cách biệt rất xa với lúc cô vừa tới đây.

DTV

Đối với lòng tốt của dân làng, Khương Chi cũng không từ chối.