Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 418








Tiếu Bân cười hì hì, anh ấy hếch cằm lên và nói với vẻ mặt đầy tự hào: “Đây là phương thức bán hàng độc đáo của Nhà xuất bản Thanh Phong Du chúng tôi, thế nào, đồng chí? Hay là cô vào nói chuyện với tổng biên tập của chúng tôi nhé?

Khương Chi gật đầu: “Được.”

Tiếu Bân sửng sốt, anh ấy chỉ nói đại như vậy mà thôi, nhưng mà khách hàng đã đồng ý rồi, cho nên anh ấy không thể từ chối được nữa, anh ấy chỉ có thể nghiêng đầu cười nói: “Vậy đồng chí hãy đi với tôi, tổng biên tập của chúng tôi đang kiểm tra bản thảo.”

Anh ấy dẫn Khương Chi vào nhà, cô phóng mắt nhìn xung quanh, những chiếc bàn dài và tủ được bày biện ở khắp nơi, mặt dù không phải là đồ mới hoàn toàn, những cũng không quá cũ, còn có giấy bút đặt trên mỗi cái bàn, chỗ này cũng được quét dọn khá sạch sẽ, rõ ràng bọn họ đã dùng rất nhiều tâm huyết.

Khương Chi chỉ nhìn thoáng qua, sau đó Tiếu Bân dẫn cô đến văn phòng của Phó Đông Thăng.

Với tư cách là tổng biên tập, ông ấy có một văn phòng riêng.

DTV

Khi Khương Chi bước vào cửa, cô nhìn thấy Phó Đông Thăng đang chăm chú đọc bản thảo, ông ấy rất bận rộn, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên.

Tiêu Bân ho khan nói: “Tổng biên tập, có một đồng chí muốn đặt mua báo của nhà xuất bản chúng ta!”

Phó Đông Thăng nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Khương Chi, ông ấy lập tức vui mừng, sau đó mới phàn nàn: “Lão đại, cuối cùng cô cũng đến rồi, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi cô đến thôi đó, chúng ta có thể đốt pháo cắt băng, khai trương đại cát rồi!”

“Lão đại?!” Tiếu Bân bị dọa đến mức tái mặt

Anh ấy từng là nhân viên của “Toàn soạn báo Hoa Tường Vi”, nhưng tòa soạn báo đóng cửa vì nhiều lý do, anh ấy cũng trở thành “kẻ lang thang thất nghiệp”, anh ấy vốn đang đau đầu không biết tìm việc gì để kiếm sống, không ngờ bà chủ cũ Vân Tường lại tìm anh ấy!

Bà chủ Vân Tường là một người tốt bụng, bà ấy đối xử tử tế với nhân viên của mình, anh ấy không tìm được lý do gì để từ chối.

Nhưng khi đến nơi, anh ấy mới biết Vân Tường không còn là bà chủ của nhà xuất bản này nữa, mà đây là một nhà xuất bản mới thành lập tên “Thanh Phong Du”, tổng biên tập là Phó Đông Thăng, vốn là biên tập của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân!

Cứ như vậy, cách bố trí của nhà xuất bản bọn họ được nâng cấp nhiều, anh ấy cảm thấy nơi này có tương lai tươi sáng hơn.

Đang lúc anh ấy vui mừng đắc ý, thì bỗng nhiên nghe nói chủ của nhà xuất bản này chính là “Đại Thần”, tác giả tiểu thuyết “Anh Hùng Xạ Điêu”, tin tức này thật sự giống như một quả b.o.m nổ tung trong đầu anh ấy.

Anh ấy đã đọc “Anh Hùng Xạ Điêu”, đồng thời cũng là fan của tác giả “Anh Hùng Xạ Điêu”!

Hô hấp của Tiếu Bân đột nhiên trở nên gấp gáp, anh ấy hưng phấn nhìn Khương Chi, hoàn toàn không ngờ rằng bản thân ôm ấp trái tim của người hâm mộ, lại đột nhiên nhìn thấy “thần tượng” kiêm bà chủ của mình.

Phó Đông Thăng nhìn Tiêu Bân chân tay luống cuống, ông ấy lắc đầu cười nói: “Lão đại, đây là Tiếu Bân. Anh ấy là nhân viên cũ của Vân Tường, là một người thành thật chịu khó, bây giờ chúng ta đang thiếu người, bồi dưỡng thêm chút nữa thì có thể dùng được rồi!”

Khương Chi gật đầu, đôi mắt của cô lấp lánh ý cười.

Cô hỏi: “Vân Tường đâu?”

Phó Đông Thăng đi ra từ sau bàn, ông ấy nói: “Vân Tường đang ở trong phòng in, tôi đưa cô đến đó.”

Tiếu Bân nhìn theo mấy người đi ra ngoài, anh ấy đột nhiên nhảy lên cao ba thước, một nụ cười hưng phấn xuất hiện trên mặt anh ấy, trong miệng còn lẩm bẩm rằng: “Không ngờ ‘Đại Thần’ lại là một nữ đồng chí, hơn nữa còn là một... Nữ đồng chí xinh đẹp như vậy!”

Khương Chi đi vào phòng in ấn, bên trong chỉ có một người phụ nữ đầy đặn, vô cùng quyến rũ đang bận rộn.

Phó Đông Thăng kêu: “Vân Tường, bà chủ tới!”

Vân Tường nghe thấy tiếng ông ấy mới quay đầu, trong phòng in ấn rất ồn ào, bà ấy vẫy vẫy tay, lại chỉ vào máy móc, ý nói hiện giờ bà ấy không rảnh tay, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-218.html.]

Khương Chi cũng không thèm để ý, đánh giá phòng in ấn một lượt, rồi xoay người rời khỏi.

Phó Đông Thăng nhìn Khương Chi, cười khổ nói: “Hiện giờ nhà xuất bản của chúng ta đang cần người, phòng in ấn chỉ có một mình Vân Tường, đúng là có chút bận rộn. Bà chủ, cô xem có cần thuê thêm vài nhân viên đến đây không?”

Khương Chi nhìn ông ấy một cái, cười nói: “Tôi cũng là lần đầu tiên mở nhà xuất bản, chú Phó cứ xem mà làm đi.”

Nghe thấy hai chữ “Chú Phó”, Phó Đông Thăng ngẩn người, chợt ngại ngùng nói: “Tôi xin nhận của bà chủ một chữ chú.”

Ánh mắt Khương Chi trong veo, cười nhàn nhã: “Chú Phó là một nhân tài, chú quản lý nhà xuất bản Thanh Phong Du khiến tôi rất yên tâm. Về phần tiền lương, cứ theo tiền lời của nhà xuất bản mỗi tháng đưa chú 10% tiền lời.”

10% tiền lời, còn có một phần của Lê Sơ.

Công việc học thuật có chuyên môn.

Cô làm kẻ chép văn thì còn được, nhưng nếu thật sự nghiêm túc ngồi ở đó làm chủ biên, cô sợ là không có thời gian, cũng không có sức lực đó, nói thật ra, cô chỉ thích ăn chén cơm “Đồ cổ” thôi.

Phó Đông Thăng là người tốt, cùng là đại tướng đầu tiên cô nhận, chia cho ông ấy 10% tiền lời cũng không được tính là nhiều.

Cô vừa dứt lời, Phó Đông Thăng đã sững người, một sự kinh ngạc vui mừng cực lớn xâm chiếm tâm trí ông ấy, tim đập nhanh như đánh trống, m.á.u nhanh chóng dồn nhanh lên não, ông ấy ngơ ngác lặp lại: “Thật sự cho tôi 10% sao??”

Lúc trước ông ấy đồng ý đổi việc, đi theo làm việc chung với Khương Chi, còn không phải do nhìn trúng tài hoa và tiềm năng của cô sao?

Một quyển truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, chỉ một chương đã khiến nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân kiếm được một khoản lớn, nếu chương kế tiếp phát hành số lượng liên tục, nhà xuất bản Thanh Phong Du lo gì không kiếm được tiền?

10% tiền lời, ít nhất cũng hơn trăm đồng!

Khương Chi dễ dàng hứa hẹn nhiều tiền như vậy, nhất thời trong lòng Phó Đông Thăng có chút phức tạp.

Ông ấy im lặng một lát, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Bà chủ, cô đã yên tâm giao nhà xuất bản cho tôi như vậy, tôi cũng không thể để cô thất vọng, không bao lâu nữa thì nhà xuất bản chắc chắn có thể ngày càng phát triển!”

Khương Chi gật đầu cười khẽ.

Phó Đông Thăng tháo mắt kính xuống lau, có chút kích động nói: “Vậy chúng ta chuẩn bị đốt pháo, khai trương?”

“Được.”

Phó Đông Thăng gật đầu, vừa định rời khỏi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vui vẻ hào hứng nói: “Vì hôm nay khai trương, Vân Tường cố ý chuẩn bị cho cô một bộ quần áo, chính tay bà ấy làm, cô có muốn đi thay không?”

“Ồ?” Khương Chi hơi kinh ngạc.

“Vân Tường biết ơn cô, đây là chút tấm lòng của bà ấy.” Phó Đông Thăng ho nhẹ một tiếng, nói.

Khương Chi nheo mắt nhìn quần áo của mình, gật đầu nói: “Được, đợi lát nữa Vân Tường ra, thay tôi cảm ơn bà ấy.”

Phó Đông Thăng xua xua tay, ý nói cô không cần khách sáo như vậy, lập tức dẫn cô và hai đứa nhỏ đi ra sân sau, đẩy cửa vào, bên trong có một chiếc giường, trên giường còn có chăn đệm sạch sẽ, tỏa ra hương nắng nhè nhẹ.

Ông ấy nói: “Cái này cũng do Vân Tường sắp xếp, nói là cô dẫn con trở về thì cũng có chỗ để ở.”

Khương Chi hơi nhướng mày, Vân Tường quả nhiên là một nhân tài, nếu như làm trợ lý thì cũng có thể đạt được cấp độ huy chương vàng.