Hai anh em Tiểu Qua người này nói một câu, người kia nói một câu, Khương Đinh Hương nhất thời không nhịn được, cô ta rơm rớm nước mắt.
Khương Chi cụp mắt xuống, trong lòng cảm khái, mấy đứa nhỏ đều có đặc tính “miệng độc” của Thi Liên Chu trong xương cốt, điểm khác biệt là Hổ Tử thẳng thắn nói ra những lời khó nghe, Tiểu Diệu thì uyển chuyển phúc hắc, còn Tiểu Qua thì là người châm lửa quạt gió không sợ lớn chuyện.
Không bao lâu sau, Dương Nghị dẫn một người trở lại.
Khương Chi nheo mắt lại, là một nữ cảnh sát cô quen biết.
Lần đầu tiên cô bước vào đồn cảnh sát, chính nữ cảnh sát này đã tiếp đón cô, nhưng thái độ của cô ấy lúc đó có hơi vi diệu.
Đến gần, Dương Nghị khách sáo nói: “Làm phiền cô giúp bạn học cũ của tôi sửa tên trong hộ khẩu, sau đó đăng ký hộ khẩu giúp con trai cô ấy.”
Nữ cảnh sát vội vàng xua tay: “Anh nói lời gì vậy, đây đều là chuyện trong bổn phận của tôi mà, đồng chí Dương quá khách sáo rồi.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Khương Chi, vẻ mặt sửng sốt trong chốc lát, không chỉ Khương Chi nhớ cô ấy, mà cô ấy cũng nhớ Khương Chi, dù sao thì trấn Đại Danh có rất ít người xinh đẹp giống như vậy, hơn nữa Khương Chi còn là người nổi tiếng có “tin tức” làm nổi bật.
Nữ cảnh sát nhìn Dương Nghị, môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói lời từ chối.
Bây giờ trong đồn cảnh sát đã sớm không còn chỗ cho những cảnh sát bình thường như bọn họ, người trong đồn cảnh sát suốt ngày phá án, giải quyết vụ án, bắt giữ những kẻ buôn người khắp nơi, bọn họ chẳng có tác dụng gì và đang cảm thấy buồn rầu.
Nữ cảnh sát không nói nhảm nhiều mà hỏi Khương Chi mấy câu theo lệ, sau đó nhanh chóng làm thủ tục, cô ấy cũng không hỏi đến giấy chứng minh sinh con khi chưa kết hôn gì đó, đây chính là sức mạnh của mối quan hệ.
Ngay sau đó, trang hộ khẩu mang tên “Khương Nam Diệu” đã được ra lò.
DTV
Bây giờ trong sổ hộ khẩu chỉ có một người lớn và hai đứa nhỏ.
Mà tên của Khương Chi, cũng được đổi từ cái tên “Khương Chi Tử” ban đầu thành “Khương Chi”, từ bây giờ cô có thể tự tin nói rằng mình là “Khương Chi” rồi!
Trong khi Khương Chi đang làm sổ hộ khẩu, Khương Đinh Hương không rời đi mà vẫn ở bên cạnh nhìn.
Cô ta trơ mắt nhìn chị sáu “không có tiền đồ” của mình đổi tên, trong lòng cô ta nhất thời có một cảm giác phức tạp khó tả, giống như chị sáu đã không còn là người nhà của cô ta nữa, cũng không còn là “Khương Chi Tử” ban đầu nữa.
Khương Đinh Hương mấp máy khóe môi, cô ta muốn hỏi gì đó, nhưng khi nhìn bóng lưng mảnh khảnh lạnh nhạt của Khương Chi, thì lại không thể hỏi được lời nào.
Cô ta chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, giống như có một cục bông gòn nhét vào bên trong vậy.
Cô ta thật sự không còn “chị sáu” nữa.
Khương Chi làm xong hộ khẩu, cô cũng không vội rời đi, mà lại nhìn Dương Nghị hỏi: “Anh tìm được chợ đen buôn bán người rồi à?”
Một khoảng thời gian dài như vậy rồi, có sự giúp đỡ của đặc phái viên Bắc Kinh, có lẽ bọn họ đã tìm ra chợ đen buôn bán người rồi, nếu như bọn họ tiếp tục trì hoãn, e rằng đối phương sẽ chuyển vị trí, chắc cục cảnh sát trấn Đại Danh cũng không hèn nhát như vậy đúng không?
Khương Chi hơi khó hiểu trong lòng.
Dương Nghị không trả lời cô, mà lại nhìn về phía nữ cảnh sát: “Cô ra ngoài trước đi.”
Nói xong, anh ấy quay đầu lại nói với Khương Đinh Hương: “Bạn trai cô đã phạm tội, cho nên anh ta tạm thời không thể ra ngoài được, cô ở lại đồn cảnh sát cũng không có ích gì, về sớm một chút đi, chỗ này cũng không phải là nơi tốt lành gì đâu.”
Nữ cảnh sát không nói thêm gì nữa, cô ấy ra ngoài theo lời Dương Nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-217.html.]
Lông mi Khương Đinh Hương run run, cô ta đột nhiên lên tiếng, nhưng lại là nói với Khương Chi: “Mẹ nhớ chị, chị có thời gian rảnh thì về Khương gia thôn thăm mẹ đi.”
Nói xong, cô ta cũng đẩy cửa rời khỏi đồn cảnh sát.
Vẻ mặt Khương Chi rất bình tĩnh, giống như cô không nghe thấy những lời Khương Đinh Hương vừa nói.
Dương Nghị không hỏi nhiều, anh ấy mím môi nói: “Đã tìm thấy chợ đen mua bán người rồi, chúng tôi lần theo manh mối tìm được rất nhiều hang ổ, giải cứu mấy đứa nhỏ mà bọn chúng chưa kịp chuyển đến chỗ khác, còn về những đứa nhỏ bị bán lúc trước, chúng tôi vẫn đang nghiêm túc tìm kiếm.”
Anh ấy có chút chần chừ, rồi lại nói: “Thủ lĩnh của bọn buôn người đã bỏ trốn, bên phía Bắc Kinh cũng đang truy bắt bà ta, chỉ cần bắt được bà ta thì có thể lấy được danh sách và địa chỉ của những người mua bọn nhỏ từ tay bà ta, theo lời của những tên buôn người đã bị bắt, con trai cô, đứa nhỏ tên Lý Sâm kia, rất có thể nằm trong danh sách đó.”
Khương Chi mím chặt môi, cô muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói ra được, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp chặt cổ họng cô.
Tiểu Diệu lại kiễng chân lên, cậu bé vội vàng hỏi: “Lý Sâm là ai? Có phải là anh hai không? Là Cẩu Tử à?”
Khương Chi xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, cô bình tĩnh nói: “Kẻ buôn người chạy đi đâu rồi?”
Dương Nghị lắc đầu: “Hôm qua tôi nhận được tin tức, có người nói từng thấy bà ta ở Thượng Hải, không biết bây giờ bà ta đã chuyển chỗ hay chưa. Thủ lĩnh của bọn buôn người là một người rất cẩn thận, bà ta có nhiều cách để trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát, không dễ bắt được đâu.”
Vẻ mặt của Khương Chi hơi ngưng lại, Thượng Hải, đã vượt quá tầm tay của cô.
Nhìn thấy Khương Chi trầm ngâm không lên tiếng, Dương Nghị khẽ thở dài trong lòng, anh ấy nói: “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được đứa nhỏ.”
Khương Chi cau mày gật đầu, cô lại bình tĩnh nói rằng: “Hôm nay tôi còn có việc nên không ở lại lâu hơn nữa, nếu có tin tức gì, nhờ anh phái người đến huyện Thấm báo tin cho tôi.”
Dương Nghị gật đầu: “Được! Yên tâm đi.”
...
Khương Chi dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua rời khỏi đồn cảnh sát, rồi đi thẳng đến ngõ Trúc Lan.
Tiểu Diệu vẫn không vui, cậu bé im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn truy hỏi: “Mẹ, vừa rồi mẹ nói đến anh hai phải không? Anh ấy bị bọn buôn người bắt cóc ạ?”
Tiểu Qua trợn to hai mắt, vội vàng nói: “Có thật không? Anh hai bị bắt cóc ạ?”
Khương Chi im lặng một lát, sau đó cô bình tĩnh nói: “Cẩu Tử sẽ về sớm thôi, hai đứa cứ yên tâm.”
Tiểu Diệu nhìn Khương Chi một cái, cậu bé cũng không hỏi nữa, Tiểu Qua mấp máy môi, cậu bé vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Khương Chi cau mày uể oải, cậu bé lại không muốn hỏi nữa, cậu bé biết rằng nếu như tiếp tục nói chủ đề này, chỉ khiến mọi người càng sốt ruột hơn mà thôi.
Khương Chi vội vàng lái xe, ba mẹ con cuối cùng cũng đến số tám ngõ Trúc Lan.
Cửa không đóng, Khương Chi bước vào trong sân, liếc mắt liền nhìn thấy cây hợp hoan lá xum xuê, một chàng trai có khuôn mặt thông minh đang cầm thùng nước vừa được hứng đầy dưới vòi nước trong tay, anh ấy quay đầu lại nhìn thấy Khương Chi đang dắt tay hai đứa nhỏ.
Anh ấy đặt cái thùng xuống, nói với giọng điệu thân thiện, “Cô có chuyện gì sao?”
Khương Chi dừng lại, nhìn anh ấy: “Nghe nói hôm nay nhà xuất bản Thanh Phong Du khai trương?”
Vừa nghe là “khách hàng”, Tiếu Bân vội vàng cười đáp: “Cô đến đặt báo đúng không? Không biết cô định mua báo của hôm nay, hay định đặt lâu dài vậy? Nếu như đặt lâu dài thì sẽ được giảm giá đó.”
Khương Chi nhướng mày, cô hơi kinh ngạc nói: “Lúc trước tôi không nghe nói đến chuyện giảm giá.”