Cô ta là tổng biên tập, đúng vậy, nhưng cô ta chỉ là tổng biên tập dựa vào Sử Văn Học mà thôi, cô ta cần phải nhìn ánh mắt của anh ta để làm việc, lần này cô ta thật sự đã phí không ít tâm tư để có được địa chỉ của Khương Chi.
Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, “fans” của truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” đã tự động tụ tập lại, rồi chạy đến tận cửa nhà xuất bản của bọn họ làm ầm ĩ, người hâm mộ truyện không chịu nghe bất kỳ lời giải thích nào, thậm chí còn ném trứng thối vào nhà xuất bản của bọn họ.
Trong hoàn cảnh như vậy, không khí làm việc của nhà xuất bản vô cùng ảm đạm, đã rất lâu không xuất hiện bản thảo hay ho nào.
Truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” đã mang lại vinh quang cho nhà xuất bản của bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ lại nhận quả báo lớn như vậy, không những cuối cùng không kiếm được tiền, mà còn đồng thời mất đi thiện cảm của công chúng, thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Nếu tình trạng này tiếp diễn, Nhà xuất bản Văn học Nhân dân sẽ sớm bị các nhà xuất bản khác đẩy ra khỏi thị trường.
Cao Linh nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại, vẻ mặt của cô ta rất tuyệt vọng.
Đột nhiên, một giọng nữ mang theo sự khó hiểu vang lên: “Tổng biên tập Cao, sao cô ở đây vậy?”
Sắc mặt Cao Linh hơi thay đổi, cô ta vội vàng điều chỉnh tâm trạng, khi quay người lại, cô ta đã hồi phục vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.
Cao Linh nhìn người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc ngắn ngang vai kia, cô ta nhíu mày lại, chán ghét nói: “Là cô.”
Trương Nhân vén sợi tóc trên gò má, khuôn mặt cô ta rất hồng hào, chứng tỏ cô ta đã trải qua khoảng thời gian vui vẻ, nghe thấy giọng điệu chán ghét của Cao Linh thì cô ta không hề tức giận mà mỉm cười: “Đã lâu không gặp, tổng biên tập Cao.”
Cô ta đã xin nghỉ việc ở Nhà xuất bản Văn học Nhân dân từ lâu.
Cao Linh nhìn Trương Nhân, nhìn bộ váy đẹp đẽ của cô ta, rồi lại nhìn chiếc túi trên tay cô ta thì mỉa mai nói: “Có vẻ như cô đã tìm được một cành cao khác rồi nhỉ.”
Nghe vậy, Trương Nhân hơi ngẩn ra, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Trương Nhân suy nghĩ một lúc, sau đó cô ta lấy một tấm thiệp mời có in chữ “Hỉ” từ trong túi xách trên tay ra, rồi đưa cho Cao Linh, trong khi nói chuyện, một tia ảm đạm lóe lên trong đôi mắt cô ta: “Tôi sắp kết hôn rồi, nếu như tổng biên tập Cao có thời gian thì cho tôi mặt mũi mà đến tham gia nhé.”
Cao Linh kinh ngạc nói: “Kết hôn??”
Cao Linh nhớ rằng trong lòng Trương Nhân có một người, hình như anh ta là một đạo diễn lớn nào đó, còn xuất thân từ một gia đình giàu có lâu đời, lúc trước khi Trương Nhân còn ở nhà xuất bản thì cô ta thường xuyên nhắc đến người này, không biết có bao nhiêu cô gái hâm mộ cô ta nữa, Cao Linh cũng khá chán ghét ánh mắt khoe khoang và vẻ mặt vô cùng đắc ý kia của Trương Nhân.
Trương Nhân thở dài một hôm: “Tôi cũng không có nhiều bạn bè ở huyện Thấm, chỉ có mấy người đồng nghiệp cũ như mấy người mà thôi, cô nhận lấy đi.”
Cao Linh nhướng đôi lông mày mảnh mai, cô ta im lặng một lúc rồi đưa tay ra nhận lấy.
Khi Khương Chi mở cửa đi ra, cô tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô nhìn Cao Linh rồi lại nhìn Trương Nhân, cô nghĩ rằng cô gái phiền phức kia đã đi rồi, không nghĩ lại có thêm một người khác nữa.
Kể từ lần trước, khi Trương Nhân bị Thi Liên Chu mắng chửi đuổi khỏi trường quay thì Khương Chi không còn gặp lại cô ta nữa, cô gần như sắp quên mất người này, nhưng không ngờ bây giờ Trương Nhân lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, cô ra sắp kết hôn rồi sao?
Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô biết tình cảm của Trương Nhân dành cho Thi Liên Chu sâu đậm đến mức nào.
Nhưng nếu nói Trương Nhân là đối tượng kết hôn của Thi Liên Chu thì không thể nào, đổi thành Tưởng Nguyên Trinh thì còn tạm được.
Cao Linh nhìn thấy Khương Chi đi ra, cô ta giống như sống lại vậy, lại một lần nữa nở nụ cười cứng đờ, cô ta tùy ý cầm thiệp mời đám cưới Trương Nhân mới đưa cho mình, rồi lại vội vàng lấy một phần văn kiện ra từ trong cặp.
Cô ta trịnh trọng nói: “Đồng chí Khương, cô xem văn kiện này đi, đây là thành ý của nhà xuất bản chúng tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-215.html.]
Trương Nhân nhìn Khương Chi, trên mặt cô ta không có oán hận, cũng không có thù hằn, nhưng mà sắc mặt của cô ta vẫn hơi tái nhợt, cô ta dùng sức cắn chặt môi không nói gì, nhưng trong lòng lại giống như nuốt một miếng hoàng liên vậy.
Cho dù là lúc nào, chỉ cần có Khương Chi xuất hiện thì cô ta vẫn luôn là người bị phớt lờ.
DTV
Lúc trước là Thi Liên Chu, bây giờ là Cao Linh.
Khương Chi không có tâm trạng đoán người khác đang nghĩ gì, cô thờ ơ nhìn Cao Linh, lạnh lùng nói: “Tổng biên tập Cao, tôi cho rằng lần trước chúng ta đã xé rách da mặt rồi mà, hay là nói, mấy người vì để kiếm tiềm mà đã không còn để ý đến lớp da mặt bị xé rách đó nữa?”
Nghe lời nói sắc bén của cô, Cao Linh xấu hổ, mặt cô ta nóng bừng.
Cô ta ôm chặt chiếc cặp và giỏ trái cây, giọng nói của cô ta vô thức tràn ngập oán giận: “Đồng chí Khương, trên đời không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ khi cô chọn lựa chúng tôi thì mới có thể có được lợi ích mà đúng không? Chúng ta đôi bên cùng có lợi, cô nhìn bản hợp đồng này đi, tôi tin rằng cô sẽ cảm thấy hài lòng.”
Lần này Sử Văn Học đã dùng hết vốn liếng, anh ta không những viết hợp đồng chia 4-6 như lúc trước, mà còn không đòi lại hai ngàn đồng tiền bồi thường Khương Chi có được khi kiện bọn họ, điều này đồng nghĩa với chuyện Khương Chi bỗng dưng có được hai ngàn đồng đó!
Khương Chi cười lạnh: “Vẫn còn chưa xong nữa à?”
Sắc mặt Cao Linh thật sự rất khó coi, cô ta không thể chịu đựng được nữa, nhịn một cục tức mà cầm đồ vội vàng rời khỏi bệnh viện, còn không không kịp chào hỏi Trương Nhân, người đang ngại ngùng đứng bên cạnh một tiếng.
Trên mặt đất, chỉ còn lại một một tấm thiệp mời màu đỏ.
Hóa ra Cao Linh đi quá vội, nên đã đánh rơi tấm thiệp mời.
Hai mắt Trương Nhân lóe lên, môi run run, cô ta ngồi xổm xuống nhặt tấm thiệp mời đám cưới dưới đất lên, sau đó nhẹ nhàng phủi bụi trên đó, lúc cô ta nhìn Khương Chi thì sắc mặt tái nhợt, cô ta siết chặt thiệp mời, cuối cùng cong lưng cúi đầu, quay người rời đi.
Mặc dù Trương Nhân không còn nhớ thương người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn kia nữa, nhưng cô ta vẫn không thể nào giữ bình tĩnh khi đối mặt với “tình địch” ngày xưa của mình.
Khương Chi tùy ý thu hồi ánh mắt, cô đi đến phòng chứa nước.
Bởi vì ngày mai còn phải trở về trấn Đại Danh, cho nên sau khi cô tắm rửa cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua xong, ba mẹ con liền đi ngủ sớm.
...
Sáng sớm, mặt trời dần dần lên cao, mấy chú chim nhỏ hót líu lo trong khu rừng không mấy rậm rạp.
Khương Chi vẫn dậy sớm chạy bộ buổi sáng như thường lệ, sau đó mua bữa sáng đem về phòng.
Hai cậu bé rất phấn khích khi biết hôm nay bọn họ sẽ trở về trấn Đại Danh, mà Khương Chi cũng đã hứa với hai cậu bé rằng ba mẹ con sẽ ngồi xe bò về thôn Khương gia một chuyến, hai anh em Tiểu Qua được sinh ra và lớn lên ở thôn Khương gia, cho nên hai cậu bé luôn có một cảm giác đặc biệt dành cho nơi đó.
Khương Chi lại thuê một chiếc taxi, bao cả đi lẫn về.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này ba mẹ con cảm thấy hành trình nhanh hơn.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua không ngừng trò chuyện trên đường đi, không lâu sau, xe dừng lại ở trấn Đại Danh.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Tiểu Qua vừa ló đầu ra nhìn chiếc xe ba bánh bán đồ trên lề đường, vừa mở miệng hỏi.
Lông mày Khương Chi giãn ra, một nụ cười hiện trên môi: “Đi đăng ký hộ khẩu!”
“Đăng ký hộ khẩu?” Nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Diệu lập tức trở nên ngạc nhiên.