Khương Chi chú ý đến ánh mắt của bà ấy, cô hơi ngẩn người một lát.
“Nào, cháu lại đây ngồi đi.” Lâm Huệ Chi không cho cô đi rót nước, bà ấy thân thiết cầm tay Khương Chi, rồi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, bà ấy lại đánh giá “con dâu tương lai” từ trên xuống một lần nữa, đúng là càng nhìn càng hài lòng.
Lâm Huệ Chi vỗ nhẹ vào mu bàn tay Khương Chi, bà ấy cười rất vui vẻ: “Tiểu Khương này, nhà cháu còn có ai nữa không?”
Khương Chi hiếm khi ngây người, thấy Lâm Huệ Chi nghiêm túc hỏi thì cô bình tĩnh trả lời: “Cũng không còn ai nữa, nhà cháu chỉ có cháu và bốn đứa nhỏ thôi.”
Lâm Huệ Chi tỏ vẻ thương xót: “Ôi, cháu thật là đáng thương.”
Bà ấy hơi ngừng lại một chút, rồi nói: “Cháu yên tâm nhé, sau này có dì ở đây, dì sẽ giống như mẹ ruột của cháu vậy!”
Một cô con dâu xinh đẹp và phóng khoáng như vậy, ngoài việc đã từng lấy chồng sinh con và kiếm sống bằng nghề buôn đi bán lại thì Khương Chi không có khuyết điểm nào khác, bà ấy còn có điều gì không hài lòng chứ?
Khóe miệng của Khương Chí giật giật, chủ đề này phát triển theo hướng đi kỳ lạ gì vậy?
Mẹ ruột sao?
Mặc dù cô có mối quan hệ khá tốt với Lâm Huệ Chi, nhưng vẫn chưa đến mức có thể làm mẹ ruột của cô mà phải không?
Đột nhiên, đôi mắt của Khương Chi hơi nheo lại.
Cô liếc nhìn Lâm Huệ Chi rồi thử thăm dò: “An Thiên Tứ về thôn Khương gia rồi sao?”
Lâm Huệ Chi siết c.h.ặ.t t.a.y cô, tức giận nói: “Cháu còn gọi thằng bé là An Thiên Tứ à? Cứ gọi thằng bé là Thiên Tứ đi. Con trai dì cũng được xem là ưu tú, dì chắc chắn sau này thằng bé sẽ là người thương yêu vợ giống như cha thằng bé!”
Bà ấy nói dứt lời, Khương Chi liền hiểu ra.
Lâm Huệ Chi không phải đến đây thăm mẹ con cô, mà đến để làm bà mối.
Nghĩ đến đây, Khương Chi không khỏi buồn cười.
Cô không ngờ rằng Lâm Huệ Chi lại sẵn lòng để An Thiên Tứ cưới cô trong khi bà ấy không hiểu rõ về cô, với sự khẳng định và thái độ này của Lâm Huệ Chi, sau này ai cưới An Thiên Tứ thì người đó sẽ có quan hệ hòa hợp với mẹ chồng.
Nhưng mà, vận mệnh đã định sẵn không phải là cô.
Nghĩ như vậy, Khương Chi nhếch đôi môi đỏ mọng, cô khẽ cười nói: “Dì Lâm nói đúng, Thiên Tứ rất tốt, sau này nữ đồng chí mà anh ấy cưới làm vợ nhất định là một người dịu dàng hiền lành, đến lúc đó hai người nhớ báo cho cháu một tiếng, cháu nhất định sẽ cho anh ấy một bao lì xì lớn.”
Cho dù giọng nói Khương Chi rất nhẹ nhàng, khiến cho người khác nghe cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng vẫn khiến tâm trạng của Lâm Huệ Chi rơi xuống đáy.
Bà ấy cũng là người hiểu rõ cách đối nhân xử thế, đương nhiên có thể nghe ra được sự từ chối trong lời nói của Khương Chi.
Lâm Huệ Chi nhìn Khương Chi với ánh mắt phức tạp, một loại cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Chẳng lẽ con trai bà ấy vẫn không xứng với Khương Chi hay sao?
Lúc này, bà ấy chợt hiểu tại sao con trai mình lại hưng phấn chạy đến bệnh viện, sau đó lại buồn bã rời khỏi huyện Thấm, trở lại thôn Khương gia, có lẽ là vì cô gái này hoàn toàn không thích thằng bé!
Ngay lúc Lâm Huệ Chi đang cảm thấy bối rối phức tạp, Khương Chi trầm ngâm nói: “Dì Lâm, không biết khi nào chú mới có thể trở về huyện Thấm?”
“A?” Lâm Huệ Chi sửng sốt một chút, sau khi bà ấy phản ứng lại thì mới hiểu rằng Khương Chi đang nói đến An Lập Vĩ, bà ấy không hiểu mà hỏi: “Sao cháu biết ông ấy không ở huyện Thấm?”
Khương Chi cũng không giấu giếm chuyện xưởng luyện thép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-214.html.]
Nghe xong, sự tức giận hiện lên trên khuôn mặt dịu dàng tao nhã của Lâm Huệ Chi, bà ấy nóng nảy trách mắng: “Vương Bằng Lỗi, ông ta thật sự dám làm ra chuyện như vậy sao? Chỉ vì hận thù cá nhân mà dám xuống tay với những người làm việc lâu năm trong xưởng luyện thép à? Ông ta đúng là hay thật đấy!”
DTV
Lâm Huệ Chi tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, bà ấy cũng quên mất chuyện tìm con dâu cho mình.
Lâm Huệ Chi đột nhiên đứng dậy, bà ấy không thể tiếp tục ở lại bệnh viện nữa, cho nên bà ấy gọi dì Hoàng rồi vội vã rời đi.
An Lập Vĩ vẫn luôn không ở trong xưởng, bây giờ xưởng luyện thép của huyện Thấm sắp trở thành thiên hạ của Vương Bằng Lỗi và Vu Kiệt rồi!
Khương Chi tiễn người ra ngoài, cô nhìn bóng lưng Lâm Huệ Chi thì khẽ mím môi.
Có lẽ hôm nay là một “ngày khách đến”, cô vừa mới vào phòng bệnh không bao lâu thì lại có một vị “khách” khác đến.
Cô nhìn thấy Cao Linh nở nụ cười giả tạo và xách giỏ trái cây đứng ở cửa thì hơi nhướng mày lên.
Cao Linh, tổng biên tập Nhà xuất bản Văn học Nhân dân huyện Thấm.
Khi cô đi đàm phán hợp đồng, tổng biên tập tỏ ra than cao trịnh thượng, vẻ mặt lạnh lùng, liên tục nói rằng cô phải nịnh nọt nhà xuất bản với khuôn mặt giống như đang bố thí khiến người ta khó chịu.
Rồi nhìn lại cô ta bây giờ xem.
Cô ta xách theo quà, mặc dù không thể nói thấp hèn, cúi đầu khom lưng, nhưng dựa vào nụ cười cứng đờ trên mặt Cao Linh thì chuyện cô ta muốn đến xin lỗi rất rõ ràng, mà mục đích chuyến đi này của cô ta cũng không khó đoán.
“Anh Hùng Xạ Điêu” thành công vang dội, Khương Chi có khởi đầu thuận lợi nhờ sự giúp đỡ của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, tiếp theo chỉ cần kinh doanh thật tốt, thì có thể mang lại khoản lợi nhuận tuyệt đối cho Nhà xuất bản Thanh Phong Du, đây là chuyện tất cả những người trong ngành đều có thể đoán được.
Vốn dĩ các nhà xuất bản đều ở trong tình trạng trăm hoa đua nhau nở rộ, Nhà xuất bản Văn học Nhân dân lại không đưa ra được tiểu thuyết nào nổi bật, khó lắm mới tranh thủ lượng phát hành của truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” để có được đột phá mới mà nâng tầm lên một bậc.
Bọn họ không biết cái gọi là làm bộ làm tịch, còn khẳng định Khương Chi sẽ có thái độ thỏa hiệp.
Bây giờ xem ra, có vẻ như bọn họ đã hối hận rồi.
Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, ồ không, có lẽ nên nói là Sử Văn Học và Cao Linh không nỡ để con vịt đến miệng rồi lại bay đi mất.
Quả nhiên đúng như vậy,
Vừa nhìn thấy Khương Chi, nụ cười trên mặt Cao Linh càng thêm cứng đờ, giọng điệu không còn hung hãn ép người giống như lúc trước.
Cô ta nói: “Đồng chí Khương, tôi mạo muội đến đây tìm đồng chí rồi, nhưng mà, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng.”
Khương Chi không nhanh không chậm, cười như không cười mà nói: “Biết mạo muội mà còn tìm đến đây à? Cô đã tốn rất nhiều công sức để biết được địa chỉ của tôi đúng không? Chuyện quan trọng sao? Chẳng lẽ cô không biết chuyện đừng bao giờ nói nhảm trước mặt người không ưa bản thân hay sao?”
Cô nói dứt lời, cửa phòng bệnh “rầm” một tiếng đóng lại.
Cao Linh ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng lại, phải rất lâu sau cô ta mới phản ứng lại, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Cô ta nắm chặt giỏ trái cây trong tay, ước gì có thể ném mạnh nó vào cửa phòng, trong ngần ấy năm làm việc ở Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, cô ta nào đã bị người ta đóng cửa không gặp như vậy chứ? Sự ấm ức này khiến cô ta có chút không biết phải làm sao.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt u ám và tàn nhẫn của Sử Văn Học, cô ta rùng mình một cái, hít một hơi thật sâu rồi mặt dày gõ cửa.
Người trong phòng vô cùng bình tĩnh, bất động như núi.
Cao Linh gõ cửa đến mức ngón tay đỏ bừng, nhưng Khương Chi vẫn không mở cửa.
Cô ta chú ý tới ánh mắt của những người đi qua đi lại, vẻ mặt đầy xấu hổ, cuối cùng cô ta nghiến răng nói: “Đồng chí Khương, lúc trước tôi đã làm sai rồi, tôi xin lỗi! Xin cô hãy cho nhà xuất bản của chúng tôi thêm một cơ hội nữa, để chúng tôi tiếp tục phát hành truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” đi!”
Cao Linh hiểu rất rõ, nếu cô ta không cầm được bản thảo về thì sẽ đối diện với hậu quả như thế nào.