Phó Đông Thăng lắc đầu, nói: “Tôi không biết, sau khi kẻ đó bị bắt thì không còn tin tức gì nữa, đồn cảnh sát bây giờ canh phòng nghiêm ngặt hơn cả nhà tù, hoàn toàn không để lộ ra bất kỳ tin tức gì, mọi người đều đang suy đoán trấn Đại Minh sắp loạn rồi, nhà xuất bản của chúng ta khi nào có thể đăng bài?”
Khương Chi dùng ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của mình, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Sau khi Mẫn Đào thất thế.”
Sắc mặt của Phó Đông Thăng đột nhiên thay đổi: “Mẫn Đào sắp thất thế? Thật sao?”
Khóe miệng Khương Chi khẽ nhếch lên, cười lạnh nói: “Tôi muốn xem ông chủ họ Trương kia cùng Mẫn Tử Nghi có tình anh em thắm thiết đến mức nào.”
Môi của Phó Đông Thăng run lên, không dám nói lời nào.
Ông ấy cảm thấy từ khi ông ấy gặp được vị bà chủ này, mọi thứ dường như nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ấy, ‘bát cơm sắt’ mà ông ấy từng hướng tới giờ đã bị vứt đi, nghĩ đến ánh mắt giận dữ của chị gái Phó Đông Mai thì sắc mặt của ông ấy không khỏi có chút âm u.
Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì đó, Phó Đông Thăng vội vàng nói: “Bà chủ, đám người của nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm lại đến trấn Đại Minh, lần này bọn họ bị thiệt hại lớn, e là sẽ không rút trôi được cục tức này, chuyện nhà xuất bản của chúng ta muốn đăng bài huyện Thấm e là không phải một chuyện dễ dàng.”
Nhắc đến mấy chữ ‘nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm’, Phó Đông Thăng lại cảm thấy may mắn.
Chuyện rắc rối do nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm đã lan truyền đến trấn Đại Minh, may mà giờ ông ấy đã từ chức, nếu không bây giờ chắc chắn sẽ bị liên lụy, chỉ là thương hay cho người chị gái Phó Đông Mai của ông ấy, bị người ta khiển trách trước mặt tất cả mọi người, khiến cho mất hết thể diện.
Mà ông ấy đã trở mặt với chủ cũ của mình, vô số đồng nghiệp cùng ngành ở trấn Đại Minh đang chờ xem trò cười của ông ấy.
Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, ung dung nói: “Ông không cần phải quan tâm đến bọn họ làm gì, mấy người đó chỉ như vai hề đang nhảy nhót. Sau khi khánh thành xong, nhanh chóng tung ra nội dung phần tiếp theo của tiểu thuyết《Anh Hùng Xạ Điêu》, nhanh chóng bắt giữ được một nhóm độc giả trung thành, như vậy chúng ta có thể phô bày hết tài năng giữa các nhà xuất bản.
Bộ Xạ Điêu cũng đủ sức để biến ‘nhà xuất bản Thanh Phong Du’ của cô trở thành sự tồn tại không thể coi thường.
Phó Đông Thăng thấy dáng vẻ của cô không giống như đang đùa, cũng thở ra một hơi, thẳng thắn nói: “Trong lòng cô có ý tưởng là được, vậy cô xem khi nào có thời gian để quay lại trấn Đại Minh bắt đầu khánh thành nhà xuất bản, trong tay tôi đang có một số bài viết của các tác giả mới gửi đến, đúng lúc có thể xuất bản trên báo của chúng ta”.
Một biên tập viên lâu năm như ông ấy vẫn phải có một số mối quan hệ nhất định.
Khương Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai đi.”
Mấy ngày nay chạy đi chạy lại khắp nơi, cũng nên để Tiểu Diệu có thời gian được nghỉ ngơi.
Phó Đông Thăng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được! Nếu như đã không còn chuyện gì nữa thì tôi đến nhà ga đây, tôi phải về gấp, đúng lúc cần chuẩn bị đồ đạc cho buổi khai trương ngày kia, đợi khi nào cô quay về đó, chúng ta có thể lập tức cắt băng khánh thành!”
Khương Chi gật đầu, đưa toàn bộ bản thảo viết mấy ngày nay cho Phó Đông Thăng.
“Ngày mai, ông chuẩn bị sẵn tờ báo sẽ phát hành trong ngày cắt băng khánh thành, về phần thơ ca thì đăng bài thơ《 Gửi cây sồi 》, về phần tiểu thuyết《 Anh Hùng Xạ Điêu 》thì trực tiếp chiếm hầu hết toàn bộ trang báo, được xuất bản thành hai chương, còn có, để lại một góc, nhắc đến chuyện xảy ra gần đây ở trấn Đại Minh”.
Phó Đông Thăng cầm trong tay một chồng bản thảo dày cộm, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.
Ông ấy vội vàng nói: “Tôi làm việc, cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ đích thân xem xét và biện soạn bản thảo.”
Khương Chi gật đầu.
Phó Đông Thăng cầm lấy bản thảo và rời đi.
Khương Chi nhìn theo bóng lưng của ông ấy, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đến đây lâu như vậy rồi, cuối cùng sự nghiệp của cô cũng đã đi vào quỹ đạo.
Ở một bên khác.
Khi Khương Chi đang chuẩn bị khai trương và trở thành bà chủ thì Thi Liên Chu đã trở về Bắc Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-211.html.]
Thi Liên Chu vừa về Bắc Kinh đã lập tức đến công ty, tổ chức mấy cuộc họp quan trọng, sau khi họp xong, anh ngồi xuống ghế xoa xoa trán, trong đôi mắt phượng kia toàn tơ máu.
DTV
Lúc này, Tạ Lâm gõ cửa đi vào, vẻ mặt tràn đầy sầu khổ nói: “Ngũ gia, lão phu nhân gọi điện thoại đến mời ngài trở về đại viện.”
Thi Liên Chu cũng không trả lời, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một điếu thuốc, châm lửa, môi mỏng cắn đầu thuốc lá, ngón tay khẽ xoa mấy tờ giấy, đây chính là kịch bản《 Bá Vương Biệt Cơ 》mà Khương Chi đã đưa cho anh ngày trước khi quay về.
Diễn viên kinh kịch nổi tiếng, chưa từng có ai đóng phim về đề tài như này.
Tạ Lâm dùng ánh mắt dè dặt nhìn về phía Thi Liên Chu, lấy hết can đảm nói: “Ngũ gia? Lão phu nhân nói…….Nói rằng nếu ngài không quay về, bà ấy sẽ đích thân đến đây……. Đến đây để bắt ngài về.”
Từ ‘bắt’ này được sử dụng một cách kỳ quái.
Thi Liên Chu cau mày, vẻ mệt mỏi giữa hai đầu lông mày cũng giảm đi một chút.
Anh đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên bàn lên rồi sải bước ra khỏi văn phòng.
Tạ Lâm nhìn bóng lưng thon dài thẳng tắp của anh, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Ngũ gia, không phải là tôi không muốn giúp đỡ, mà là vũ khí của ‘quân địch’ quá mạnh, thật sự không còn cách nào hết.
Anh ấy thở dài, vội vàng ôm tài liệu rời đi.
……
Trước cửa đại viện, cảnh vệ đứng ở hai bên, lưng thẳng tắp, khí thế uy nghiêm.
Thi Liên Chu cũng không dừng lại, trực tiếp lái xe vào thẳng trong đại viện.
Trong khu đại viện canh phòng chặt chẽ này là nơi sinh sống của những người có quyền lực ở Bắc Kinh.
Anh lái xe trực tiếp đến sân của nhà họ Thi, không lớn, nhưng bao phủ đầy cây xanh, tỏa ra sức sống bừng bừng, bên trong có Thi Bỉnh Thiên, lão thủ trưởng nhà họ Thi và người vợ yêu quý của ông ấy, bà Ôn Hoa Anh.
Thi Bỉnh Thiên có bốn người con trai và một cô con gái, thành viên gia đình khá đông.
Thi Liên Chu xuống xe, nhìn mấy chiếc xe đỗ trong sân thì hơi nheo mắt lại.
Anh kéo mạnh cúc áo sơm mi, vừa bước vào cửa đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng khách.
Bà Ôn Anh Hoa vừa nhìn thấy con trai út thì vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh đến bên cạnh con trai, nhìn lên nhìn xuống mấy lần, sau khi xác định rằng con trai không có việc gì, bà ấy mới tức giận nói: “Lão ngũ, khi nào con mới có thể khiến cho mẹ thấy bớt lo đây?”
Có trời mới biết bà ấy đã sợ đến mức nào khi nghe được tin tức con trai út gặp phải trận lở đất khi đang quay phim ở vùng nông thôn và mất tích.
Nghĩ đến nỗi sợ hãi mấy ngày qua, bà cụ còn xúc động giơ tay lên lau khóe mắt.
Mặc dù nói bà ấy là một bà cụ, nhưng thực ra Ôn Hoa Anh trông không giống như một bà cụ đã lớn tuổi chút nào.
Mái tóc bà ấy đen nhánh, làn da sáng bóng, chỉ là nơi khóe mắt có vài nếp nhăn, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy sức sống, toát ra một loại nghị lực không chịu thua kém dù đã lớn tuổi, giọng nói khi nói chuyện vẫn to vang, nhìn thế nào cũng không giống như một bà cụ đã 60 tuổi.
Thi Liên Chu nhếch khóe môi, giọng điệu bình tĩnh nói: “Con thấy sắc mặt mẹ hồng hào, không giống như đã lo lắng quá nhiều.”
Ôn Hoa Anh bị nghẹn, suýt chút nữa tức muốn ná thở.
Bầu không khí có chút cứng đờ.