Mãi đến khi lập gia đình và có con gái là Hồ San San, anh ấy mới hoàn toàn “rửa tay”, anh ấy đã không còn làm những việc xấu xa kia từ nhiều năm nay rồi, bên ngoài cũng không nhiều người biết đến cái tên này mới đúng.
DTV
Trong thoáng chốc, Hồ Vĩnh Chí nhìn vào mắt Khương Chi như nhìn phải yêu quái.
“Tiểu Khương, rốt cuộc em là ai?” Hai bàn tay đặt trên đầu gối của Triệu Ngọc Phương run lên, giọng nói cũng theo đó mà run lập cập.
Cô ấy biết rõ thân phận của chồng mình nhưng họ đã kết hôn được nhiều năm nay, từ trước đến nay cũng không dám đề cập nửa câu với người ngoài.
Khương Chi cong môi cười, sự ranh mãnh hiện lên trong đôi mắt cô không khác gì một con mèo, giọng nói của cô rất thản nhiên: “Chỉ là người bình thường, trước kia đã từng tiếp xúc với nghề chơi đồ cổ nên đã từng gặp một số người cũng từng xuống mộ mà thôi.
Bởi vì làm buôn bán cổ vật nên cô cũng từng lên núi, xuống nông thôn, đúng là cô đã từng tiếp xúc với dân trộm mộ.
Triệu Ngọc Phương nơm nớp lo sợ, bỗng nhiên vành mắt cô ấy đỏ lên, cầu xin: “Tiểu Khương, mặc kệ làm thế nào mà em biết được nhưng chị cầu xin em, em đừng nhắc chuyện này với người khác, ba người một nhà bọn chị chỉ muốn sống yên ổn qua ngày thôi.”
“Trước kia Vĩnh Chí đã làm một số việc mà ai cũng không không chịu được nhưng bây giờ anh ấy đã thay đổi, thật sự thay đổi rồi.”
“Chị cầu xin em, em tuyệt đối đừng tố giác anh ấy, nếu không gia đình này của chị thật sự sẽ tan nát!”
Ánh mắt Hồ Vĩnh Chí rất bi thương, tay anh ấy siết chặt, hít sâu mấy hơi để kiềm chế cảm xúc lẫn lộn trong người mình.
Sắc mặt Khương Chi lại rất thản nhiên, một đôi mắt hạnh vẫn trong veo, không hề gợn sóng: “Em cũng đâu rảnh rỗi đến mức ấy.”
Đời trước cô làm nghề buôn bán cổ vật, tuy nói cô chưa từng làm chuyện vi phạm pháp luật nhưng ngành nghề này thâm sâu, những gì cô nghe thấy, nhìn thấy nhiều vô số kể, nếu mỗi lần gặp chuyện lại lập tức đi tố giác sao? Nếu làm như thế cô còn có thể lăn lộn trong nghề này không?
Tất cả đều có quy tắc, mọi người đều phải tự lo quét tuyết trước cửa nhà mình, đâu cần lo tuyết đọng trên ngói nhà người khác.
Nghe cô nói, bàn tay Hồ Vĩnh Chí hơi run lên, ánh mắt anh ấy nhìn về phía Khương Chi càng thêm kinh dị, trong đó có vẻ phức tạp.
Nếu là một người bình thường biết được tin tức này, chắc chắn việc đầu tiên họ làm chính là báo công an để mau chóng nhận tiền thưởng, hoặc được nhận bằng khen thanh niên gương mẫu, đây chính là một việc cực kỳ vinh quang.
Nhưng Khương Chi có thể bình tĩnh đối diện trước một tên trộm mộ, còn chậm rãi nói chuyện như thế, đủ để thấy được cô không phải người bình thường.
Triệu Ngọc Phương thở phào một hơi, cô ấy nắm tay Khương Chi, liên tục xác nhận lại: “Em gái, em nói thật chứ?”
Khương Chi khẽ mỉm cười, cô rút tay mình ra, đáy máy như có bóng tối, lời nói ra có ý tứ sâu xa: “Em không rảnh rỗi như vậy nhưng em có yêu cầu.”
Nếu cô vẫn không biết thì thôi nhưng bây giờ đã biết rồi thì làm sao có thể bỏ qua một nhân vật “tinh anh” trong giới đồ cổ như Hồ Vĩnh Chí?
Anh ấy có thể được người ta xưng tụng là “ông tổ”, tất nhiên cũng phải có năng lực phân biệt và kinh nghiệm xem đồ cổ của mình.
Lúc mới đến thế giới này, Khương Chi vẫn không thể quay lại nghề cũ cũng bởi vì khó khăn, khó khăn về tài chính, khó khăn về hướng đi.
Nhưng lúc này, trong tay cô đã có tiền, còn gặp được người có bản lĩnh, có nhân tài trong nghề, tất nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Hồ Vĩnh Chí còn trẻ tuổi, nếu để anh ấy đi theo cô cũng không làm lãng phí tài hoa, có thể xem như “quay lại nghề cũ sau khi lạc đường”, anh ấy cũng không cần mỗi ngày đều ngồi không nữa, mà còn có thể xây dựng sự nghiệp của chính mình.
Vả lại nếu theo tình tiết trong nguyên tác thì Hồ San San sẽ bị mắc bệnh ung thư máu.
Sớm hay muộn gì Hồ Vĩnh Chí cũng cần một khoản tiền lớn, nếu anh ấy có được khoản thu nhập cố định thì không sốt ruột đến mức phải trà trộn vào buổi đấu giá cướp văn vật, xem như cô đã cứu anh ấy một mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-208.html.]
Một mũi tên trúng mấy con nhạn thế này, ở vụ mua bán này, với Hồ Vĩnh Chí mà nói, anh ấy chỉ có lời mà không lỗ.
“Yêu cầu?” Sắc mặt Hồ Vĩnh Chí lạnh lẽo.
Hai tay xuôi theo hai bên người đã siết chặt, giọng nói vừa nặng nề vừa lạnh lùng: “Đã lâu rồi tôi không làm những việc đó nữa, trong tay tôi cũng không còn thứ đồ gì đáng tiền cả.”
Hiển nhiên là anh ấy đã xem Khương Chi trở thành kẻ cướp bóc, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Đuôi lông mày của Khương Chi chợt nhếch lên, cô không để ý mà nở nụ cười, cô không tức giận, chỉ nói tiếp: “Nửa đời người trước của anh luôn có liên quan đến những thứ cổ vật, chẳng lẽ ở nửa đời sau này anh chỉ muốn mãi trở thành một người đàn ông nội trợ, nấu cơm dọn nhà cho vợ con mình sao?”
“Bây giờ nền kinh tế của quốc gia đang phát triển nhanh, mười năm sau, thậm chí là mấy chục năm hay mấy trăm năm sau sẽ xuất hiện rất nhiều sự vật mới mẻ, anh thật sự không quan tâm mình sẽ sống thế nào, vậy còn vợ con anh thì thế nào?”
“Anh thật sự cho rằng chút tiền lương của chị Ngọc Phương đủ nuôi sống anh và San San sao?”
Sắc mặt Hồ Vĩnh Chí đã tái mét, bàn tay run rẩy không thôi, ánh mắt anh ấy nhìn Triệu Ngọc Phương cũng lộ vẻ bất lực.
Anh ấy đã từng được người ta tung hô khiến đầu óc phát sốt, anh ấy từng cho rằng không ai có thể vượt qua mình, đã từng sống trong thời khắc vinh diệu thế kia, làm sao anh ấy chịu được nửa đời sau tầm thường như thế?
Thế nhưng anh ấy không biết làm gì ngoài xuống mộ.
Nhưng Triệu Ngọc Phương mỉm cười, nhìn anh ấy lắc đầu, cô ấy ra hiệu cho chồng mình không cần để ý đến những lời này.
Hồ Vĩnh Chí miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đồng tử nhảy lên không ngừng: “Có điều kiện gì có cứ nói thẳng đi! Cô muốn tôi giúp cô làm gì? Nếu muốn tôi xuống mộ thì miễn đi, tôi không muốn quay lại làm những việc trái đạo lý như thế.”
Khương Chi chậm rãi nói: “Anh có từng đi học chưa?”
Hồ Vĩnh Chí ngây ngẩn cả người, anh ấy gật đầu theo bản năng: “Cha tôi đã dạy chữ cho tôi nhưng tôi chưa từng đến trường.”
Khương Chi gật đầu, cô cũng không quanh co nữa, thẳng thắn nói: “Tôi chuẩn bị mở một cửa hàng đồ cổ.”
Hồ Vĩnh Chí vừa nghe đã biết rõ, vẻ mặt anh ấy hơi thay đổi: “Cô muốn tuyển tôi vào làm nhân viên?”
“Không được sao?” Khương Chi mỉm cười.
Hồ Vĩnh Chí nhìn cô, có rất nhiều suy nghĩ đã xông lên đầu nhưng sau cùng chỉ đến đầu lưỡi đã bị nuốt ngược trở vào, hóa thành một câu: “Cô biết rõ tôi là trộm mộ, cô còn sẵn lòng tuyển tôi làm nhân viên?”
Khương Chi mỉm cười: “Vậy anh có đồng ý nhận thông báo tuyển dụng của tôi không?”
Hồ Vĩnh Chí không trả lời mà chỉ nhìn về phía Triệu Ngọc Phương.
Đôi mắt của Triệu Ngọc Phương cũng cong lên, nở nụ cười.
Cô ấy đưa tay vỗ bả vai Hồ Vĩnh Chí, ánh mắt phức tạp nhìn chiếc xẻng Lạc Dương trong tay anh ấy mà cười nói: “Em biết mỗi ngày anh ở trong nhà đều lấy túi đồ kia ra nhìn. Anh đi làm đi! Em tin anh có thể làm tốt!”
Trên mặt Hồ Vĩnh Chí cũng lộ nụ cười khó hiểu.
Anh ấy thở ra một hơi nặng nề, nhìn về phía Khương Chi, nghiêm túc hỏi: “Tôi chỉ biết trộm mộ mà chưa từng làm buôn bán gì cả, càng không biết mở cửa hàng đồ cổ phải thế nào, cũng không biết nên làm gì, có thể làm gì.”