Khương Chi vân vê bàn tay nhỏ của Hổ Tử, cười nói: “Mẹ và con cùng tặng trái cây và bánh ngọt.”
Hổ Tử ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngượng ngùng nhưng rất hài lòng, sau cùng còn cố tỏ vẻ rất bình tĩnh, lẩm bẩm một câu: “Ai tặng chung với mẹ?”
Triệu Ngọc Phương bưng một chậu nước sạch đến, cười nói: “Nào, tất cả rửa tay đi, bắt đầu ăn cơm thôi!”
DTV
Hồ San San nhanh nhẹn từ trong bếp đi ra, hất cằm nhỏ lên, cô bé đắc ý giơ “bảo bối” trong tay mình lên: “Mẹ, mẹ mau nhìn này, đây là quà mấy anh trai tặng cho con!”
Triệu Ngọc Phương sững sờ, đột nhiên cô ấy vỗ đùi, sẵng giọng: “Ôi, sao lại tốn kém như thế?”
Khương Chi cười: “Nên như vậy.”
Lúc này, một người đàn ông bưng hai cái bát đang bốc khói nghi ngút từ trong bếp đi ra, anh ấy cười ha ha, nói: “Mau ngồi xuống đi!”
Khương Chi ngẩng đầu nhìn anh ấy, đuôi lông mày cô co giật mấy lần.
Ban đầu cô còn cảm thấy Hồ San San trắng trẻo đáng yêu, hoàn toàn không giống Triệu Ngọc Phương có làn da hơi đen, thì ra cô bé giống cha mình.
“Ha ha, Tiểu Khương, đây là chồng chị Hồ Vĩnh Chí, em gọi anh ấy một tiếng anh Hồ là được.” Triệu Ngọc Phương bước lên hai bước, kéo cánh tay người đàn ông, lúc cô ấy nói chuyện, trên gương mặt cũng thoáng hiện ý cười hạnh phúc.
Khương Chi khẽ gật đầu: “Anh Hồ.”
Hồ Vĩnh Chí cười một tiếng, khách sáo nói: “Tôi biết cô, đồng chí Tiểu Khương đúng không?”
Khương Chi gật đầu, cô nhìn Hồ Vĩnh Chí như có điều suy nghĩ. Cô luôn cảm thấy cái tên này hơi quen.
Hồ Vĩnh Chí có làn da trắng, bề ngoài thanh tú, cho người ta có cảm giác anh ấy là người có văn hóa nhưng hơi yếu đuối, khác biệt hoàn toàn với Triệu Ngọc Phương. Thảo nào Hổ Tử đã từng nhắc đến anh ấy với chi tiết “da trắng thịt mềm”.
Triệu Ngọc Phương nhiệt tình nói: “Được rồi, mọi người mau ngồi xuống ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội lạnh cả rồi.”
Tất cả mọi người ngồi xuống.
Triệu Ngọc Phương và Hồ Vĩnh Chí rất yêu thương cô con gái Hồ San San nên mới làm một mâm đồ ăn lớn thế này, hơn nữa còn có gà, vịt, thịt, cá, trứng mà chỉ vào những ngày tết mới có thể nhìn thấy, bàn cơm cực kỳ phong phú.
Một bàn đồ ăn thế này, chỉ sợ đã tốn không ít tiền.
Khương Chi nhớ Hổ Tử từng nói Hồ Vĩnh Chí không phải công nhân viên trong xưởng thép, bình thường anh ấy không đi làm, ở nhà làm nội trợ, tất cả chi tiêu trong nhà đều nhờ vào tiền lương Triệu Ngọc Phương kiếm được.
Mà công việc của Triệu Ngọc Phương cũng không phải chức vụ quan trọng gì, cô ấy chỉ là một nữ công nhân trong phòng kỹ thuật, tiền lương cũng chỉ hơn bốn mươi đồng một tháng mà thôi.
Tuy nhiên Khương Chi cũng không có suy nghĩ gì về Hồ Vĩnh Chí, mà cô tin rằng đây là lần đầu tiên mình gặp người này nhưng cái tên Hồ Vĩnh Chí rất quen thuộc nên trong lòng mới sinh nghi, không biết anh ấy có phải nhân vật nào đó trong nguyên tác hay không.
Hồ Vĩnh Chí hoàn toàn không biết mình bị chú ý, anh ấy vừa cười vừa kẹp từng cái đùi gà loáng bóng vào trong bát của mấy đứa bé: “Nào, mỗi đứa một cái đùi gà nhé, ăn nhiều một chút!”
Mấy đứa bé càng không khách sáo, tất cả lập tức cầm đùi gà lên gặm, ăn ngon lành đến mức quanh miệng đều dính dầu bóng loáng.
Hồ Vĩnh Chí rất vui nhưng nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra trong xưởng thì hơi lo lắng, anh ấy nhìn Triệu Ngọc Phương ngồi cạnh mình, thấp giọng dò hỏi: “Phong Sa thế nào rồi? Trong xưởng xử lý thế nào?”
Vừa nhắc đến chuyện này, tốc độ căn cơm của Triệu Ngọc Phương cũng chậm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-206.html.]
Cô ấy lắc đầu: “Vốn đã sắp sa thải anh ấy rồi nhưng may mà Tiểu Khương đến kịp lúc. Anh không biết vừa rồi cô ấy dũng cảm thế nào đâu, thật sự giống như một tấm gương tiêu biểu cho nữ giới trong thời đại mới, cô ấy có thể ép Vương Bằng Lỗi đến nửa ngày còn chưa nói được lời nào.”
Triệu Ngọc Phương nói tới nói lui, lại nhịn không được mà rất kích động, nhớ lại chuyện vừa rồi, mặt mày cô ấy cũng đỏ bừng.
“Thật sao?” Hồ Vĩnh Chí ngạc nhiên nhìn Khương Chi.
Anh ấy thật sự không nhìn ra, một cô gái nhìn có vẻ dịu dàng, xinh đẹp thế này lại có tinh thần dũng cảm như vậy.
Triệu Ngọc Phương cắn đũa, chần chờ một lát mới hỏi: “Tiểu Khương, em nói chờ xưởng trưởng quay về rồi sẽ xử lý chuyện của Cận Phong Sa thế nào?”
Thái độ của Khương Chi rất thản nhiên: “Có lẽ sẽ tra rõ một số vấn đề thu chi của kho hàng.”
Cha của An Thiên Tứ chịu ra ngoài chạy việc, có thể thấy được ông ấy không phải người bảo thủ, không chịu thay đổi, rất ít thấy xưởng trưởng nào của công xưởng quốc doanh chịu làm như vậy, thế nhưng cũng bởi vì ông ấy vội vàng chảy ra ngoài tìm kiếm cơ hội giúp xưởng quốc doanh thoát khỏi tình trạng khan hiếm đơn hàng như hiện nay nên mới không để ý đến tình hình trong xưởng.
Từ cách làm việc ngang ngược, lộng quyền của anh em Vương Bằng Phi và Vương Bằng Lỗi là có thể nhìn ra, nội bộ của xưởng thép đã mục nát.
Muốn diệt giặc bên ngoài phải dẹp được loạn từ bên trong trước đã.
Chỉ cần xưởng trưởng An có thể nhận ra điểm quan trọng này, muốn xưởng thép hoàn toàn thay hình đổi dạng thì buộc phải nghênh đón người mới, đổi mới toàn diện, nếu không như vậy, cho dù có sự giúp đỡ bên ngoài nào cũng không ngăn cản được tình hình thối nát từ bên trong.
Trái lại vì Vương Bằng Lỗi quá nóng vội nên mới để lộ nhược điểm.
Cô không tin hai bàn tay của Vương Bằng Lỗi với cái bụng đầy mỡ thế kia lại sạch sẽ, theo lẽ thường mà nói có thể ngồi lên chức lãnh đạo phòng tài vụ thì ít nhiều gì cũng không sạch sẽ rồi.
Chưa chắc xưởng trưởng An lại không biết đến việc này, có lẽ ông ấy cũng biết được đạo lý rút dây động rừng.
Lần này xem như Vương Bằng Lỗi đã tự mình đưa chuôi d.a.o vào tay xưởng trưởng An rồi.
Hồ Vĩnh Chí nhìn gương mặt bình tĩnh của Khương Chi, trong lòng anh ấy thầm cảm thán. Xem như Cận Phong Sa may mắn, trùng hợp đã nhận nuôi Cận Cương Thép, nếu không lần này anh ấy bị Vương Bằng Lỗi cắn chặt như thế, ai cũng không cứu được anh ấy.
Cận Phong Sa nhẫn nhục, chịu đựng, không dám phản kháng nhưng một khi anh ấy đi rồi thì ván cũng đã đóng thuyền, cho dù xưởng trưởng An có trở về thì cũng không giải quyết được gì, cũng không thể vì một công nhân đã nghỉ việc, còn là một công nhân “bẩn” mà đi điều tra hóa đơn trong xưởng.
Nếu xưởng trưởng thật sự làm như vậy cũng chỉ khiến nhân viên phòng tài vụ bất mãn.
Vì người liên lụy trong này sẽ không nhỏ, một khi tra ra được điều gì thì cũng xem như phải động vào gân cốt của cả xưởng luyện thép này.
Không phải Vương Bằng Lỗi chưa từng làm chuyện thế này trước đây nhưng ông ta và xưởng phó Vu Kiệt cùng một giuộc, ông ta muốn đối phó một người nào thì chỉ cần nói một câu mà thôi, ai dám đối đầu với ông ta?
Điều khác biệt duy nhất chính là những công nhân bị hãm hại và sa thải trước đây đều là những công nhân nhỏ bé.
Vì họ là công nhân quèn, tầm thường nên chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống, muốn tự bào chữa cho mình cũng rất khó khăn.
Hổ Tử ngồi đó nghe mọi người nói, tuy nhóc con nghe không hiểu nhưng cũng biết chắc chắn mẹ mình sẽ không mặc kệ lão Cận.
Cậu nhóc nhếch miệng cười một tiếng, gắp một miếng thịt mềm ở phần bụng cá đặt vào bát của Khương Chi, biểu cảm rất tự nhiên, giọng nói lại kèm theo vẻ nịnh nọt: “Mẹ, mẹ ăn nhiều cá hơn đi, cá giúp mình thông minh.”
Khóe miệng Khương Chi co rút, cô chỉ cảm thấy câu nói này của Hổ Tử rất không thông minh.