Rơi vào đường cùng nên ông ta chỉ có thể lợi dụng cái cớ phù hợp là phối hợp với các bộ phận cơ giới để Cận Phong Sa phải tự mình đến nhà kho một chuyến.
Cùng lúc đó ông ta dẫn theo xưởng phó đến bắt gặp tại chỗ, nhân chứng vật chứng đều có, Cận Phong Sa có miệng cũng khó trả lời.
DTV
Không phải ông ta không nghĩ đến chuyện tống Cận Phong Sa vào tù làm bạn với em trai mình nhưng dù thế nào cũng không thể làm lớn chuyện “biển thủ”, nếu để công an đến tận cửa điều tra sẽ quấy rầy đến An Lập Vĩ, mà từ đó việc ông ta tính toán từ nhiều năm nay cũng sẽ bị bại lộ.
Vốn dĩ chuyện này đang tiến hành rất thuận lợi, ai biết ông ta lại xui xẻo như vậy, đụng phải một người thích xen vào việc của người khác như Khương Chi.
Đúng là ông ta đã tra ra Khương Chi, cô chính là kẻ cầm đầu hại một nhà em trai của ông ta vào tù.
Mà khi ông ta phải dùng đến mối quan hệ để được vào đồn công an thăm thì cháu trai Vương Tông Phường đã hoàn toàn bị phế đi, cho dù sau này được ra tù thì cũng chỉ là một kẻ tàn tật. Bây giờ nhớ đến lúc cháu trai mình nhắc đến Khương Chi, thái độ của anh ta chính là chỉ ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Khương Chi thì Vương Bằng Lỗi cũng trở nên lạnh lẽo.
Vương Bằng Lỗi ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt nghiêm lại, giọng nói lạnh lùng: “Đồng chí Khương, cô không cần làm loạn.”
Khương Chi cong môi, trả lời như cảm thấy rất có hứng thú: “Ồ? Tôi cố gắng hết sức giúp các người đuổi bắt kẻ tình nghi “biển thủ”, đền bù tổn thất cho xưởng thép nhưng đến chỗ ông thì lại trở thành làm loạn rồi à?”
“Sao ông lại sợ báo công an nhỉ? Trước đó vài ngày, con trai tôi còn bị em trai và cháu trai của ông bắt cóc, chắc trong đó không có dấu vết của ông đâu nhỉ?”
Ý là: Ông không bị tóm vì tội đồng lõa nên bây giờ sợ gặp công an, đúng không?
Sắc mặt Vương Bằng Lỗi tái xanh, ông ta bị nghẹn cứng ở cổ họng, lâm vào thế bí, đừng hỏi mặt mày ông ta kìm nén đến mức nào.
Lúc này, một người đàn ông cao gầy bước ra từ đám đông.
Ông ấy kéo chiếc mũ trên đầu xuống, giơ tay vuốt tóc mình, không nhịn được nói: “Được rồi, tất cả giải tán, trở về đi! Đồng chí Cận Phong Sa tạm thời giữ nguyên chức vụ, chờ xưởng trưởng ở bên ngoài trở về rồi nói tiếp.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển.
Nghe vậy Vương Bằng Lỗi quýnh lên: “Lão Hồ!”
“Đồng chí Bằng Lỗi, đồng chí Cận Phong Sa đã chăm chỉ làm việc nhiều năm nay, cũng nên cho cậu ta một cơ hội biện luận cho mình, mọi việc thế nào thì cứ chờ xưởng trưởng trở lại rồi nói.” Dứt lời, ông ấy lại đội mũ lên, tay bắt chéo sau lưng, chậm rãi rời đi.
Vương Bằng Lỗi tức nghiến răng.
Cái tên Hồ Binh này lại dám đối đầu với ông ta nhiều lần.
Xưởng luyện thép có một xưởng trưởng, hai xưởng phó, Hồ Binh này là một trong hai xưởng phó, mà cũng là người An Lập Vĩ tin tưởng, tính tình ông ấy ngay thẳng, căn bản không bị Vương Bằng Lỗi lôi kéo.
“Hừ!” Vương Bằng Lỗi lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo muốn đi ngay.
Khương Chi lại mỉm cười, thản nhiên nói: “Ai vứt đồ ra thì tự mang vào!”
Mặt mày Vương Bằng Lỗi vặn vẹo nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Khương Chi, ông ta không muốn lại xảy ra xung đột với cô nữa nên chỉ có thể tức giận phất tay: “Đưa đồ của cậu ta về!”
Ông ta vừa dứt lời, mấy công nhân mặc áo màu xanh lam đứng sau lưng ông ta nhìn nhau, rồi bước lên gom hết chăn đệm của Cận Phong Sa bị ném lung tung xuống đất, kéo lần lượt từng thứ về nhà anh ấy.
Vương Bằng Lỗi hít sâu một hơi, cũng không nói thêm lời hung hăng nào nữa, quay người lập tức bước đi rất nhanh.
Trong lòng ông ta âm thầm mắng Vương Bằng Phi ngu xuẩn, phụ nữ nhiều như thế, cần gì phải trêu vào một người giống như con nhím thế kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-205.html.]
Người phụ nữ này giống như một con rắn độc, chỉ cần bị cô cắn một cái lên da thịt thì sẽ là cắn chặt không buông, nếu thật sự muốn tranh cãi với cô, cuối cùng người thua thiệt vẫn là ông ta, nếu tiếp tục dây dưa với hạng người không dễ chọc như cô, cuối cùng chính là không duyên không cớ khiến cả người tanh tưởi mà thôi.
Bà Anh liếc nhìn Khương Chi, tất nhiên bà ta sẽ không nói lời cảm ơn gì đâu, chân bó của bà ta vội vàng chạy theo mấy công nhân đang khiêng đồ vào nhà.
“Cảm… Cảm ơn.” Cận Phong Sa khàn giọng nói tiếng cảm ơn, lúc này anh ấy không khác gì một tảng đá lớn đã bị nghiền nát thành một đống đất cát.
Khương Chi không để ý đến anh ấy, chỉ đưa tay xoa đầu Hổ Tử.
Ban đầu Hổ Tử còn vô cùng choáng váng, vì cậu nhóc cảm thấy Khương Chi cố ý muốn đưa Cận Phong Sa vào tù nên bảy ra vẻ mặt không khác gì vẻ mặt của mẹ kế, ánh mắt nhìn Khương Chi còn mang theo cơn giận dữ, thế nhưng bây giờ tình hình đã đảo ngược, con mắt càng không kìm được mà liếc nhìn lung tung.
Triệu Ngọc Phương kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua từ trong đám đông đi đến, nói: “Được rồi, chúng ta lên nhà chị trước đi, có chuyện gì thì trở về rồi nói.”
Khương Chi gật đầu, lúc nhấc chân, Hổ Tử đã tự giác nhét bàn tay nhỏ vào tay cô, sau đó mắt nhìn thẳng, đi lên phía trước.
“Không tức giận à?” Trong mắt cô lộ ý cười, hỏi một câu chế nhạo.
Lỗ tai Hổ Tử đỏ lên, miệng vẫn cứng, quay đầu sang chỗ khác, dữ dằn nói: “Ai tức giận? Mẹ có đi không?”
Nhà của Triệu Ngọc Phương ở lầu năm, kết cấu căn hộ không khác gì căn hộ của Cận Phong Sa.
Cận Phong Sa cũng không đi theo, mới vừa xảy ra chuyện như vậy, anh ấy không còn lòng dạ tham gia tiệc sinh nhật gì đó.
Khương Chi vừa bước vào nhà Triệu Ngọc Phương thì lập tức ngửi được mùi thơm của đồ ăn, kèm theo đó là tiếng nói vui sướng của Hồ San San: “Cha, con cá này thơm quá! Một lát nữa mấy anh trai đến, San San có thể mời họ cùng ăn không?”
“Tất nhiên là có thể.” Giọng nói rất nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hồ San San lại reo hò một trận: “Mẹ! Mẹ về rồi!”
Cô gái nhỏ mặc quần áo xinh đẹp, gương mặt bị nhiệt độ nấu ăn làm cho ửng đỏ, cô bé vừa nhìn thấy Khương Chi thì cái miệng nhỏ đã cười tươi: “Dì, hoan nghênh dì dẫn các anh trai đến nhà San San, dự sinh nhật của San San.”
Khương Chi khẽ cười, cô đưa hoa quả, bánh ngọt đến, dịu dàng nói: “Cảm ơn San San nhé, chúc San San sinh nhật vui vẻ.”
Tiểu Qua thấy vậy cũng rút quà tặng trong túi mình ra, tay nhỏ mở ra, vui vẻ nói: “San San, chúc em sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật anh tặng em.”
Hồ San San vừa nhìn thấy đã không kìm được phấn khởi: “Là rubik!”
Tiểu Qua thấy cô bé thích thú như vậy, cậu bé cũng vui vẻ theo: “Em thích là được rồi.”
“Cảm ơn anh, em rất thích!” Hồ San San ôm rubik vào n.g.ự.c mình như ôm bảo bối, cười tươi đến mức không thấy mắt đâu.
Lúc này Tiểu Diệu cũng lấy quà tặng của mình ra, cái miệng nhỏ bé cong lên, cười nói: “Tặng em, chúc sinh nhật vui vẻ.”
Hồ San San nhìn quả cầu với màu sắc rõ ràng trong tay Tiểu Diệu, lại nhìn rubik trong n.g.ự.c mình, cả người phấn khích như được bay lên trời, vội nói: “Hôm nay San san rất vui. Cảm ơn anh!”
Cô bé nhận lấy quả cầu, lập tức ôm theo hai món quà chạy đi khoe với cha mình.
Hổ Tử kéo lấy tay Khương Chi, giọng nói rầu rỉ: “Cái gì vậy, mọi người còn chuẩn bị cả quà tặng sao?”
Cậu nhóc lại không chuẩn bị gì cả.