“Thật sao ạ??” Hai mắt của Tiểu Qua sáng lên, khuôn mặt cậu bé đỏ bừng vì vui sướng.
Lúc này Thi Liên Chu đang men theo cầu thang tầng hai đi xuống dưới.
Anh đã thay quần áo và đang đeo đồng hồ vào cổ tay.
Thi Liên Chu là một người mặc gì cũng đẹp, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, chỉ cài lỏng mấy nút phía dưới và để lộ ra một nửa bộ n.g.ự.c săn chắc, trông quyến rũ và gợi cảm hơn nhiều so với dáng vẻ lạnh lùng lúc trước.
Mái tóc đen bóng hơi ẩm ướt có chút lộn xộn, con ngươi trong đôi mắt hẹp càng thêm sâu, đôi môi mỏng mím chặt, khi anh nhìn người khác luôn đem đến cho người ta một loại cảm giác cao thâm khó đoán, cao quý mà lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn gần.
Khương Chi nhìn anh thì không khỏi thở dài, cũng khó trách anh là một miếng bánh thơm ngon.
Thi Liên Chu đến gần, nói với giọng nhàn nhạt: “Mấy mẹ con đang nói gì vậy?”
Anh ngồi xuống, chậm rãi cài khuy áo lại, nốt ruồi son trên yết hầu ngày càng lộ rõ trên làn da trắng lạnh của anh, bỗng dưng lại có thêm chút cấm dục.
Khóe miệng của Khương Chí giật giật, cô dời ánh mắt sang chỗ khác.
Người đàn ông lúc nào cũng toát ra vẻ quyến rũ này, thật đúng là một con hồ ly ngàn năm mà.
Tiểu Qua hơi hếch cằm, cậu bé đắc ý nói: “Mẹ nói sau này sẽ mua cho con một căn nhà tốt hơn căn nhà của cha đó! To chừng này luôn nè, đến lúc đó người một nhà chúng ta sẽ sống cùng nhau!”
Cậu bé nhảy xuống sàn, khoanh hai tay rồi lại khoa tay múa chân vẽ ra một vòng tròn thật lớn.
“Thật sao?” Thi Liên Chu nhướng mày, anh nhìn chằm chằm Khương Chi với đôi mắt đen sâu thăm thẳm.
Khương Chi còn chưa kịp trả lời, giọng nói trêu chọc của Tưởng Nguyên Trinh đã vang lên ở phía bên kia “Người một nhà? Nói đến đây, chú Thi và dì Ôn vẫn còn chưa biết chuyện này phải không? Anh năm, anh định khi nào mới nói thẳng thắn nói cho chú dì biết để được khoan hồng vậy?
Tưởng Nguyên Chi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta đã thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi nheo lại, một tia nguy hiểm hiện lên trong mắt.
Tưởng Nguyên Trinh này thật sự không phải là một cô nàng ngốc bạch ngọt đơn giản và bị tình yêu làm cho mù quáng.
Có lẽ linh hồn của cô ta đã bị tình yêu bắt giam, nhưng tâm trí của cô ta lại rất tỉnh táo, hãy nhìn hành vi phát cuồng của cô ta khi mới nghe tin Thi Liên Chu có con, lại nhìn đôi mắt chứa ý cười và giọng nói từ tốn, giống như đang hỏi một câu thật lòng như bây giờ mà xem.
DTV
Một người phụ nữ, có năng lực, biết nhẫn nhịn và không từ thủ đoạn để đạt được mục tiêu của mình như vậy.
Nếu như lúc đầu Khương Chi không rõ trong tiểu thuyết, có phải cô ta cố tình dạy hư mấy đứa nhỏ hay không thì bây giờ cô đã khẳng định được rồi.
Sự ngưỡng mộ và dục vọng chiếm hữu của Tưởng Nguyên Trinh đối với Thi Liên Chu đã đến mức biến thái, theo năm tháng, tình yêu này đã phát triển thành chấp niệm, sao cô ta có thể thật sự chấp nhận chuyện Thi Liên Chu sinh con với người phụ nữ khác chứ?
Thi Liên Chu liếc cô ta một cái, ánh mắt của anh rất lạnh lùng: “Lát nữa tôi sẽ sai người mua vé máy bay cho cô.”
Khương Chi nghe thấy lời này thì âm thầm trợn mắt trắng, Thi Liên Chu đúng là nhà tư bản có quyền có thế mà.
Thời buổi này, việc ngồi máy bay chính là một biểu tượng cho địa vị, điều này không đơn giản như vậy.
Bình thường mà nói, chỉ có những cán bộ trên cấp huyện đoàn ra nước ngoài vì việc công thì mới được phép ngồi máy bay, hơn nữa bắt buộc phải có thư giới thiệu của cơ quan từ cấp huyện đoàn trở lên, từ việc lấy giấy giới thiệu cho đến việc xếp hàng mua vé, gần như phải tốn thời gian cả một tuần.