Hồ San San che miệng cười, quay người vẫy tay với người ở sau lưng: “Mẹ, mẹ mau lại đây xem đi, mấy anh trai lại đến nghịch cát với San San nè!”
Khương Chi quay đầu nhìn lại, thì thấy mẹ Hồ San San đang cầm một sợi dây thừng xuyên qua những bánh than tổ ong mà đi về phía này.
Cô chợt nhớ hình như Hổ Tử đã từng nói, sức khỏe của cha Hồ San San không tốt, cậu bé còn mượn lời này để ám dụ Thi Liên Chu...
Mẹ San San đến gần, đặt than tổ ong trong tay xuống, cô ấy giơ tay lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn Khương Chi vui vẻ nói: “Em gái đến rồi, lần trước chị chưa chào hỏi em đàng hoàng, chị thấy chị lớn hơn em nên em cứ gọi chị một tiếng chị Ngọc Phương là được rồi.”
Khương Chi gật đầu, cô nở nụ cười: “Chị Ngọc Phương, cứ gọi em Tiểu Khương là được.”
Triệu Ngọc Phương gật đầu, khi cô ấy cười thì nếp chân chim hiện lên ở khóe mắt: “Vậy chị cũng không khách sáo nữa, Tiểu Khương.”
Khi hai người lớn đang trò chuyện, Hồ San San đã mở miệng mời Tiểu Diệu: “Anh à, ngày kia là sinh nhật của em, anh có thể đến chúc mừng sinh nhật em được không? Mẹ em đã nói rồi, mẹ sẽ mua đùi gà to, đến lúc đó chúng ta mỗi người ăn một cái đùi gà có được không?
Mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp chờ mong câu trả lời của Tiểu Diệu.
Hổ Tử lại bĩu môi, cậu bé tỏ vẻ giống như Hồ San San không biết nhìn hàng vậy.
Tiểu Qua nhìn Hồ San San rồi lại nhìn Tiểu Diệu, cậu bé nhếch miệng cười toe toét.
Triệu Ngọc Phương mượn ánh đèn để nhìn Hồ Tử, cô ấy nhíu mày thổn thức mà nói: “Hôm nay chị mới nghe nói chuyện Hổ Tử bị Vương Bằng Phi bắt cóc, nhìn ông ta đánh đứa nhỏ kìa, chị biết lúc trước Vương Bằng Phi không phải người tốt, nhưng hôm nay chị cũng được mở mang tầm mắt rồi.”
Vẻ mặt Triệu Ngọc Phương hơi tức giận, cô ấy chân thành mà thương xót đứa nhỏ Hồ Tử này.
Khương Chi cười không trả lời.
Triệu Ngọc Phương lắc đầu: “May mà ông ta bị bắt rồi, cuộc sống ở xưởng luyện thép cũng yên ổn hơn một chút.”
Cô ấy thấy Khương Chi không muốn trả lời, liền cười nói: “Tiểu Khương, nếu San San đã nói vậy thì chị lại mời mấy mẹ con em thêm một lần nữa, ngày mốt là sinh nhật của San San, mấy mẹ con đến nhà chị chúc mừng sinh nhật cho con bé nhé? Nhà của hai vợ chồng cũng không còn ai nữa, cho nên trong nhà chỉ có một mình đứa nhỏ San San này thôi, lúc trước nhà chị cũng không thích tổ chức sinh nhật, nhưng bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, cứ để bọn nhỏ đến náo nhiệt một hôm đi.”
Khương Chi cụp mắt nhìn hai anh em Tiểu Qua, Tiểu Diệu mím môi không nói gì, còn Tiểu Qua thì lại tươi cười vui vẻ, về phần Hồ Tử, cậu bé vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo, nhưng lại vểnh tai lên rất cao.
Hổ Tử nhìn thấy Khương Chi đang nhìn mình, cậu bé đột nhiên ngượng ngùng nói: “San San có một con búp bê Tây Dương, nó còn có thể chớp mắt nữa.”
Suy nghĩ của cậu bé được viết trên mặt.
Khương Chí nở nụ cười trên môi, cô nói với Triệu Ngọc Phương: “Được, ngày mốt em sẽ dẫn bọn nhỏ đến nhà chị.”
Triệu Ngọc Phương mỉm cười nói đùa: “Ừ! Vậy thì chị đợi mấy mẹ con đến nhé, đừng để đến lúc đó chị làm một bàn thức ăn lớn, nhưng lại không thấy bóng dáng của mấy mẹ con em đâu cả.”
Khương Chi gật đầu, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua nói: “Vậy mấy mẹ con em về trước đây, Hồ Tử, con theo dì Ngọc Phương lên lầu đi, ngày mốt mẹ và hai em sẽ quay lại đây.”
Hổ Tử buồn bực gật đầu, sau đó cậu bé vẫy tay với mẹ và hai em.
Ba mẹ con Khương Chi đi càng lúc càng xa, Hổ Tử mới thở dài một cái rồi đi lên lầu.