Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 390




Lúc mấy mẹ con đi đến khu ký túc xá người nhà, khi đang chuẩn bị lên tầng thì Khương Chi liếc mắt nhìn về phía một góc khuất, nơi đó mơ hồ truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Cháu không quan tâm! Anh ấy nhất định phải chịu trách nhiệm với cháu, nếu không cháu sẽ lên tận xã để tố báo anh ấy!” Giọng nữ trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hồng Mai, cháu đang nói gì vậy? Phong Sa là con trai của thím, sao thím có thể để cháu đi kiện nó được? Nếu như cháu lại nói ra những lời như vậy nữa thì quay về thôn đi, sao có thể nói ra những lời vô lương tâm như vậy hả?” Giọng nói của bà Anh tràn đầy không vui.

Đôi mắt hạnh của Khương Chi khẽ nheo lại.

Ở bên kia, Dư Hồng Mai lã chã muốn khóc, kêu lên: “Thím, thím không thể mặc kệ cháu như vậy được, thím nói xem, một cô gái trẻ tuổi như cháu đi theo thím ở lại nhà anh Phong Sa cả đêm, nếu như anh ấy không chịu cười cháu, thì người khác sẽ nhìn cháu như thế nào?”

Bà Anh nhìn cô con dâu mà bà ta tự chọn, dù sao cũng cảm thấy hài lòng, cho nên không khỏi an ủi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

DTV

Bà ta mở to đôi mắt xếch, lạnh lùng nói: “Chỉ cần cháu nghe lời, thím bảo đảm sẽ để Phong Sa cưới cháu vào cửa. Nhưng mà thím cũng nói trước cho cháu biết, nếu như sau khi vào nhà thím rồi, mà cháu không sinh được một đứa con trai thì cũng đừng trách thím độc ác.”

Dư Hồng Mai lại không hề sợ hãi, cô ta vui mừng mà khóc nói: “Được, được ạ, cháu nghe lời thím!”

Hai người họ lẩm bẩm âm mưu hồi lâu, ban đầu Hổ Tử còn không hiểu gì, không biết tại sao Khương Chi lại dừng lại, nhưng sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, khuôn mặt nhỏ của cậu bé cũng tối sầm.

Cậu bé giống như một con bò đực bướng bỉnh định lao về phía đó, nhưng lại bị Khương Chi giữ chặt lại.

Hổ Tử nóng nảy, hất tay của Khương Chi ra, hét to: “Mẹ làm gì vậy! Buông ra! Hai người họ sắp hại Lão Cận rồi!”

Khương Chi mím môi, cô thật sự không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Hổ Tử không biết đạo lý đánh rắn động cỏ, tiếng gầm này của cậu bé khiến cho Dư Hồng Mai và bà Anh hoàn toàn chấn động, trong góc truyền đến tiếng loạt xoạt, một lúc sau, bà Anh chắp tay sau lưng bước ra ngoài.

Khuôn mặt già nua của bà ta nhăn nhó, không tận trừng mắt nhìn Hổ Tử, chán ghét nói: “Sao mày lại quay lại đây? Tao nói cho mày biết, nhanh dọn dẹp đồ đạc và rời đi đi, nhà của chúng tao mấy ngày nữa sẽ không có chỗ cho mày ở đâu.”

Dù sao Hổ Tử cũng chỉ là một đứa trẻ, bị người ta đuổi đi thẳng trước mặt như này thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lập tức tái nhợt.

Cả người cậu bé run rẩy, nhưng vẫn gân cổ nên nói: “Lão Cận không thích Dư Hồng Mai, bà ép ông ấy lấy cô ta, chẳng khác nào đang hại ông ấy cả! Thật ra Lão Cận có phải con ruột của bà không hả? Bà chính là mụ phù thủy già!”

Trong các câu chuyện, mụ phù thủy già luôn là những nhân vật phản diện.

Bà Anh hắng giọng ‘khạc’ một cái về phía Hổ Tử, một ngụm đờm màu vàng đục rơi xuống đất, khiến người nhìn cảm thấy ghê tởm.

Bà ta lại hoàn toàn không để ý tới, dùng tay áo lau khóe miệng, ác độc nói: “Mày thì biết cái quái gì? Mày cũng không phải là con cháu của nhà họ Cận chúng tao, quan tâm nhiều như vậy làm gì? Mày còn nhỏ mà lòng dạ đã xấu xa như vậy, có phải muốn lấy tiền của nhà họ Cận chúng tao không?”

Nói xong, bà ta nhìn Hổ Tử từ trên xuống dưới một lượt, cười lạnh nói: “Ồ, đây đúng là có một người mẹ ruột giàu có, hai ba ngày lại đổi một bộ quần áo mới, bộ quần áo này cũng tốn khá nhiều tiền nhỉ?”

Hổ Tử tức đến mức run rẩy, nước mắt trào ra.

Ánh mắt Khương Chi có chút lạnh lùng, tiến lên đem Hổ Tử che ở phía sau, giọng nói lạnh lùng tràn đầy sát khí: “Bà già này, nếu miệng bà lại thốt ra mấy lời không sạch sẽ như vậy nữa thì để tôi đánh gãy răng bà hộ nhé!”