Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe lời mẹ, đưa mấy cây kẹo bông còn thừa cho các bạn nhỏ không quen biết, nghe được lời ‘cảm ơn’ của những bạn nhỏ đó, trong lòng cả hai anh em đều cảm thấy có một loại cảm giác thỏa mãn đến kỳ lạ.
Chia sẻ, vốn dĩ chính là một điều cực kỳ vui vẻ.
Hổ Tử có chút kinh ngạc liếc nhìn về phía Khương Chi, cái cân vốn đã nghiêng trong lòng cậu lại càng nghiêng thêm, cậu bé cảm thấy có lẽ cậu nên thay đổi thành kiến ban đầu của mình về người mẹ này, người mẹ bây giờ của cậu không phải là người mẹ độc ác mà cậu biết trước kia nữa.
Nghĩ như vậy, Hổ Tử lập tức cười toe toét, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Ánh mắt của Khương Chi có chút kỳ lạ nhìn về phía Hổ Tử đang cười nhăn nhở, cô hoàn toàn không đoán được suy nghĩ trong lòng của đứa con trai lớn này, người mẹ ‘độc ác’ là cô đã quyết tâm sửa đổi sai lầm trong quá khứ, một lần nữa cải tà quy chính, mà nhóc con này cũng rất vui khi nhìn thấy sự thay đổi như vậy.
Sau khi ăn kẹo bông xong, bốn mẹ con tiếp tục đi dạo phố.
Về phần bữa tối, sau khi Khương Chi hỏi ý kiến của ba đứa trẻ, cuối cùng chọn một quán mì thịt bò.
Quán nhỏ, không có mặt tiền hay biển hiệu gì, chỉ bày vài chiếc bàn ở khoảng đất trống ven đường.
Khương Chi gọi với vào trong: “Ông chủ, cho bốn bát mì thịt bò!”
“Được! Lập tức có!”
Ông chủ lập tức lớn tiếng đáp lại, rồi cầm lấy cuộn mì trên chiếc bàn trắng, kéo ra, sau đó cho những sợi mì trắng như tuyết vào nồi, nấu chín, sau đó vớt ra để vào bát lớn, rồi đổ một thìa nước sốt thịt bò màu đỏ vào trong, lại rắc hành lá và rau mùi lên trên.
Một bát mì thịt bò thơm nức đã ra lò.
Thời đại này, một bát thịt bò rất đầy đặn, trong bát có mấy miếng thịt bò, giá của một tô mì như vậy cũng chỉ có 6 hào.
Tất nhiên, mức giá này vẫn là một mức giá rất xa xỉ đối với những người lao động bình thường có mức lương không cao.
Sợi mì dai giòn, mấy đứa trẻ húp xì xụp ăn cực kỳ nhiệt tình, sau đó húp hết nước trong bát, ăn đến bụng no căng, chuyến mua sắm hôm nay cũng đến hồi kết thúc.
Khương Chi vươn tay lau nước súp dính trên khóe miệng của Tiểu Qua, nói: “Chúng ta quay về bệnh viện nhé?”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều không phản đối, nhưng mà Hổ Tử lại cọ xát đôi giày trắng mới tinh của mình, ánh mắt đảo quanh, Khương Chi thấy vậy thì nhìn về phía cậu nhóc, lúc này cậu mới mất tự nhiên nói: “Con, con có thể quay lại nhà máy thép được không?”
“Hả? Anh cả, anh không quay về với bọn em sao?” Trong giọng nói của Tiểu Qua tràn đầy sự mất mát.
Tiểu Diệu cũng cau mày.
Hổ Tử bị hai đứa em trai nhìn chằm chằm như vậy, có chút ngượng ngùng gãi tai: “Ừ, à, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chuẩn bị cái gì?” Tiểu Qua có chút khó hiểu.
Khương Chi vẫn bình tĩnh nhìn Hổ Tử, trên môi nở nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé nói: “Được, mẹ đưa con về nhà máy thép, đợi bao giờ Tiểu Diệu ra viện, con cùng mẹ và các em quay trở về thôn Khương gia nhé?!”
Hổ Tử nhìn vào ánh mắt tràn đầy ý cười của cô, bĩu môi, ậm ừ hai tiếng, sau đó quay đầu đi không trả lời.
Khương Chi cũng không thèm để ý thái độ này của cậu nhóc, sau khi ra khỏi phố Kiến Thiết liền vẫy một chiếc xe taxi.
DTV
3 đứa trẻ leo lên xe, chiếc xe taxi lao vút về phía nhà máy thép.
……