Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 387




Chủ cửa hàng cũng không thèm quan tâm đến cảm xúc của các khách hàng nhỏ.

Cô ta dùng máy tính nhiệt tình tính toán số tiền, sau đó cười nói: “Đồng chí, một bộ quần yếm kết hợp với áo sơ mi bên trong hết 48 đồng, cô mua bốn bộ thì tổng tiền là 192 đồng, bỏ số lẻ đi, đưa tôi 190 đồng là được.”

Khương Chi cũng không mặc cả, lấy tiền ra đưa cho cô ta.

Bà chủ vui vẻ cất tiền đi, còn tiện tay lấy từ trong ngăn kéo ra mấy viên kẹo đưa cho ba anh em Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua, nói: “Ba anh bạn đẹp trai, lần sau lại đến cửa hàng có dì nhé, chắc chắn đều là sẽ có quần áo theo phong cách Tây phù hợp với mấy đứa, dì cũng mời mấy đứa ăn kẹo!”

Hổ Tử liếc nhìn bà chủ một cái, hầm hừ quay đầu lại, cũng không nhận kẹo, trong miệng lại lẩm bẩm nói: “Còn không bằng giảm giá thêm chút nữa đi”.

Cậu bé cũng không phải là dưa vẹo táo nứt gì cũng có thể dễ dàng bị thu mua như vậy.

Tiểu Diệu im lặng đi đến bên cạnh Khương Chi, nắm lấy tay cô, lúc này làm sao cậu bé còn có tâm trạng để ăn kẹo chứ?

Tiểu Qua khẽ mím môi, nhìn Hổ Tử, sau đó lại nhìn Tiểu Diệu, do dự một lúc mới đi đến bên cạnh Khương Chi, cũng không cầm lấy kẹo trong tay bà chủ cửa hàng.

Bà chủ cửa hàng có chút xấu hổ cất kẹo đi.

Khương Chi gật đầu chào hỏi cô ta một cái, sau đó dắt theo mấy đứa trẻ rời khỏi cửa hàng quần áo trẻ em kia, tiếp tục đi mua giày mới.

Hổ Tử cực kỳ có cá tính mà chọn giày thể thao màu trắng, Tiểu Diệu và Tiểu Qua không có yêu cầu gì về trang phục, cho nên đều chọn giống Hổ Tử. Sau khi thay đổi một diện mạo mới, mấy cậu nhóc giống như những chú chim nhỏ được lột bỏ lớp vỏ màu xám, toàn bộ khí chất trên người đều rực rỡ hẳn lên.

Sau khi rời khỏi khu bán quần áo, Khương Chi nhìn các quầy bán đồ ăn vặt nóng hổi bên đường, nói: “Hôm nay chúng ta ăn cơm ở ngoài nhé?”

Trời cũng tối rồi.

Mấy đứa trẻ không phản đối, trước đây bọn chúng chưa bao giờ có cơ hội được ăn ở bên ngoài.

Trước khi Khương Chi kịp quyết định ăn gì thì ánh mắt Tiểu Qua đã dính vào chiếc xe đạp Đại Giang hiệu Phoenix 28, nói chính xác hơn là quầy bán kẹo bông ở bên cạnh chiếc xe đạp.

Bên cạnh quầy bán kẹo bông có rất nhiều trẻ em, tất cả đều mang vẻ mặt thèm thuồng nhìn những chiếc kẹo bông xốp mềm trắng được cắm ở trên kệ.

Khương Chi nhếch môi, kéo mấy đứa trẻ lại gần, chủ quán là một ông lão lớn tuổi.

Cô hỏi: “Ông ơi, bao nhiêu tiền một cây kẹo bông?”

Trên mặt ông lão nở nụ cười hiền hậu, giơ ngón tay ra dấu ‘ba’, nói bằng giọng địa phương huyện Thấm: “Một cây 3 hào!”

Khương Chi nhìn bốn đứa trẻ, cười nói: “Vậy bán cho cháu bảy cây đi.”

“Bảy cây?” Ông lão kia sửng sốt, sợ lỗ tai mình nghe không rõ, lại xác nhận lại: “Thật sự muốn mua bảy cây kẹo sao?”

Khương Chi trực tiếp lấy ra 2 đồng 1 hào đưa cho ông ấy.

Ông lão cầm lấy tiền, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn, ông ấy khéo léo bắt đầu làm kẹo bông, chỉ bằng một thìa đường trắng nhỏ có thể tạo ra một chiếc kẹo bông to hơn đầu người.

Chỉ một lát sau, kẹo bông đã được làm xong.

Hổ Tử cầm trong tay cây kẹo bông trắng như tuyết, cảm nhận được ánh mắt ghen tị của đám trẻ xung quanh thì trong lòng cậu bé cảm thấy cực kỳ đắc ý.

Khương Chi đưa mấy cây kẹo bông còn lại cho Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua, dịu dàng nói: “Đi tặng kẹo bông cho các bạn đi.”

Sau khi nghe xong lời này của cô, ánh mắt của đám trẻ tụ tập xung quanh lập tức bừng sáng lên.