Chủ cửa hàng vô cùng nhiệt tình, miệng nói không ngừng nghỉ.
Mà Hổ Tử cũng được nhìn thấy quần yếm mình “tha thiết mong ước”, tuy nhiên lại không phải bằng jean mà có chất liệu len dạ, mà chủ cửa hàng còn phối thêm một chiếc áo sơ mi trắng nhỏ ở bên trong.
Khương Chi nhìn thấy Hổ Tử trợn mắt há mồm thì không khỏi bật cười: “Lấy cái đó xuống cho tôi xem thử.”
Cô hiểu đạo lý khống chế người, đánh một gậy, rồi cho một quả táo ngọt chính là thao tác cơ bản nhất. Nếu đã dạy dỗ vấn đề mua máy chơi game xong rồi thì đến chuyện mua quần áo này, vẫn nên để cậu bé được thỏa mãn, nếu không sau này Hổ Tử cũng không nghe lời cô.
Chủ cửa hàng nghe Khương Chi nói, cô ấy vui vẻ lấy bộ quần áo đó xuống, lúc đưa đến cho Khương Chi, cô ấy nói: “Em gái rất tinh mắt! Đây là hàng mới nhập về từ thành phố Hải, bây giờ trời bắt đầu nóng lên rồi, nếu mặc cái này thì càng thích hợp hơn.”
Hổ Tử trông mong nhìn theo, vẻ ngang ngược, cố chấp hàng ngày cũng giảm bớt hơn phân nửa.
Lúc này trông nhóc con rất đáng yêu.
Khương Chi sờ lên chất liệu vải, cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Diệu và Tiểu Qua: “Các con thích không?”
Hai anh em và Hổ Tử nhìn nhau, cả ba gật đầu không ngừng.
Khương Chi làm như không nhìn thấy ánh mắt của mấy đứa bé, cô quay lại nhìn bà chủ cửa hàng: “Loại này có mấy màu?”
Người chủ cửa hàng vừa nghe nói thì tinh thần đã lên cao: “Có tổng cộng năm màu, màu xanh da trời, đỏ, xanh lá, đen và trắng. Em gái muốn xem màu gì, tôi lấy cho, ở chỗ tôi có tất cả các màu.”
Khương Chi trầm ngâm suy nghĩ: “Chị lấy size theo dáng người của mấy đứa bé, lấy màu xanh da trời, màu đỏ và màu đen đi!”
Bà chủ cửa hàng vội gật đầu, cô ấy chạy vào trong tìm kiếm một lúc, rất nhanh sau đó đã cầm đồ ra, nhiệt tình nói: “Cô có muốn cho đứa nhỏ thử không? Tránh cho mua về rồi lại mang đến đổi, cô nói đúng không?”
Khương Chi “ừm” một tiếng, sau đó để cho ba đứa bé thử ngay tại chỗ.
Đợi mặc xong, ba anh em đứng thành một hàng, Khương Chi hài lòng gật đầu, chủ cửa hàng cũng không nhịn được thốt lên: “Đồng chí, cô đúng là biết sinh con, nhìn mấy đứa bé này xem, quả thật không khác gì những ngôi sao nhỏ trên phim ảnh.”
Đuôi mắt Khương Chi nhếch lên, trên mặt cũng mang nụ cười thản nhiên.
Hổ Tử mặc quần yếm màu xanh da trời, bên trong là áo sơ mi trắng, ngoại trừ đôi giày bông dưới chân không hợp ra, còn lại nhìn cậu nhóc rất có khí thế.
Trên mặt cậu nhóc đầy ý cười, Hổ Tử cẩn thận từng li từng tí sờ lên đồ của mình, hiển nhiên là nhóc con rất hài lòng.
Tiểu Diệu mặc quần yếm màu đỏ, vì cậu bé trắng trẻo, mắt hạnh, môi quả ấu, con trai nhưng mang nét đẹp nữ tính nên mặc chiếc quần màu đỏ thế này, khi cười lên còn hiện ra lúm đồng tiền cạn trên má khiến cậu bé xinh như một cô bé.
Khương Chi nhìn gương mặt Tiểu Diệu không hề có cảm giác u uất gì thì trên mặt cô cũng lộ nụ cười của người mẹ hiền.
Tiểu Qua mặc quần đen, bên trong vẫn là áo sơ mi trắng, cậu bé còn đút tay vào túi trông rất có phong cách, cái miệng nhỏ nhếch lên nở nụ cười với chính mình trong gương, dáng vẻ lạnh lùng thế này rất có phong cách của một minh tinh lớn trong tương lai.
Khương Chi không có ý định nhúng tay vào hướng đi sự nghiệp của cậu bé, nếu Tiểu Qua muốn làm ngôi sao điện ảnh trong tương lai, cô cũng không ngăn cản.
Chỉ là tình cảm giữa cậu bé và Thi Nam Châu…
Chuyện vẫn còn sớm, trước mắt tạm không cần nói đến.
“Mặc thế này luôn đi! Phiền chị gói quần áo chúng đã cởi ra lại giúp tôi.” Khương Chi nói, dừng lại một lát cô lại bổ sung: “Phiền chị gói thêm cho tôi một bộ màu trắng cùng số đo với những bộ này nữa!”
Khương Chi ngẫm nghĩ, nếu Cẩu Tử trở về, cậu bé cũng sẽ hy vọng mình mặc quần áo giống với anh em của mình.
Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều nhìn nhau, sự phấn khởi, vui vẻ vừa rồi đã nhạt bớt.
Bao giờ Cẩu Tử mới có thể trở về?