Đối mặt với sự chất vấn của Khương Chi, Hổ Tử cực kỳ không phục, nhóc con cứng cổ nói: “Con muốn máy chơi game này!”
“Vậy con có biết một ngàn đồng là bao nhiêu tiền không?” Khương Chi hỏi, còn chưa đợi Hổ Tử trả lời, cô đã nói tiếp: “Một tháng lão Cận có thể kiếm được bảy mươi đồng, anh ta không ăn không uống không tiêu xài hơn một năm trời mới kiếm được con số một ngàn này, con cảm thấy anh ta sẽ mua cho con sao?”
Hổ Tử trợn mắt lên, môi run rẩy, vẫn cố chấp nói: “Làm sao giống nhau được? Mẹ có tiền mà!”
Khương Chi mím môi, nói: “Mẹ có tiền nên phải cho con tiêu xài sao? Đây là lối suy nghĩ của cướp bóc sao?”
Khương Chi đứng lên, cô nhìn Hổ Tử từ trên cao, sắc mặt rất thản nhiên: “Con nghe cho kỹ đây! Tuy mẹ là mẹ của con nhưng ở chỗ của mẹ sẽ không có đạo lý không làm mà đòi hưởng, mẹ có thể tạo điều kiện cho con ăn uống, tạo điều kiện cho con mặc, tạo điều kiện cho con đến trường nhưng không tạo điều kiện cho con mua máy chơi game.”
“Tuy nhiên mẹ cũng có thể được mua cho con nhưng con phải đưa ra một lý do có thể thuyết phục được mẹ.”
“Ví dụ như, con chăm sóc em, nói chuyện lễ phép với mẹ, được cô giáo khen trong việc học hành, thành tích thi cử đứng đầu trong lớp, tất cả đều có thể dùng làm điều kiện để con được thưởng.”
“Hiểu không?”
Hổ Tử cắn môi, cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai.
“Hiểu chưa?” Khương Chi hỏi lại một lần nữa, cô không hề lên giọng.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều trông mong nhìn Hổ Tử.
Hổ Tử cắn răng, ngẩng đầu, cứng cổ hô lên: “Biết rồi! Dong dài.”
Dứt lời, cậu nhóc đã cắm đầu chạy ra ngoài cung tiêu xã.
Khương Chi giấu kỹ ý cười ở đáy mắt, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua rời đi.
Cô dẫn mấy đứa bé đi dạo trên con phố Kiến Xã, đây là con phố thương mại lớn nhất của huyện Thấm.
Ba bốn giờ chiều, trên đường có tiếng người qua lại rất huyên náo, ở đây hầu như bán đầy đủ mọi thứ, tiếng người bán hàng rong hét lớn không dứt.
Ba mẹ con đứng trước một sạp bán quần áo trẻ em.
Hổ Tử nhìn quần áo trong sạp vô cùng phong phú thì cơn giận dỗi vì bị dạy dỗ lúc ở cung tiêu xã đã tiêu tan không còn gì, cậu bé hưng phấn kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua liếc nhìn quần áo. Với trẻ nhỏ mà nói, không gì vui bằng được mặc quần áo mới hay được ăn một viên kẹo ngọt.
“Ồ, em gái, mấy đứa bé nhà em xinh đẹp quá!” Bà chủ sạp đang cầm một chiếc móc treo áo trong tay, cô ấy nhìn thấy ba đứa bé răng trắng môi hồng thì không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
Tiểu Qua và Tiểu Diệu vừa nghe thấy người ta khen mình thì mặt mày đã ửng đỏ.
Nhưng Hổ Tử không khác gì Thi Liên Chu, tính tình không giống người bình thường.
Nhóc con này hất cằm, nhìn chủ sạp một cái: “Có đẹp cũng không để cô lấy được lợi ích gì, cô khen cũng vô ích.”
Nghe vậy, chủ sạp ngại ngùng nói: “Em gái cứ xem nhé! Xem được gì thì gọi tôi!” Dứt lời, cô ấy đã quay người đi chào hỏi khách hàng khác.
Khương Chi nhìn Hổ Tử, cô chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hổ Tử xem hết một lượt, phát hiện không có quần yếm nên nổi nóng, vừa mới định há miệng ồn ào thì nhớ lại chuyện mới xảy ra ở cung tiêu xã, vì vậy tạm thời phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong lòng cậu nhóc cũng biết rõ, cho dù mình có đưa ra yêu cầu thì người mẹ “độc ác” này cũng không mua cho mình.
Khương Chi nhìn cậu: “Đi thôi, chúng ta đến nơi khác!”
Cô dẫn ba đứa bé đến một cửa hàng thời trang.
Đây là một cửa hàng chuyên bán quần áo cho trẻ em, trên tường treo rất nhiều quần áo theo phong cách Tây, chủ cửa hàng là một người phụ nữ tóc uốn, mặc quần ống loe rất thời thượng, vừa nhìn thấy Khương Chi lôi kéo ba đứa nhỏ vào cửa hàng thì biết được đây là một khách hàng lớn.
DTV
“Đồng chí, cô cứ xem thoải mái nhé, số quần áo này đều là kiểu dáng mới vừa nhập từ thành phố Hải về, có thể nói vẫn là độc nhất vô nhị ở huyện Thấm này. Mấy đứa bé nhà cô xinh đẹp thế này, mặc những kiểu này vào chắc chắn sẽ như dệt hoa trên gấm nhé!”