Lúc này, ngân hàng đã loại bỏ hình thức lưu trữ bàn quay, phát triển thành lưu trữ thông tin trong máy tính, màn hình máy vi tính đều là màu trắng đen, rất im ắng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “tíc tíc” rất nhỏ từ chiếc loa tích hợp.
Động tác của người đàn ông ở quầy giao dịch khựng lại, ông ấy nhìn chằm chằm vào thông tin vừa mới hiện ra trên màn hình vi tính, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Ông ấy cứ như thế mà trừng mắt nhìn đến nửa ngày, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói: “Đồng chí, trong tấm thẻ này có một vạn đồng. Xin hỏi cô muốn tiến hành sử dụng dịch vụ gì?”
Có thể nói ông ấy đã làm việc ở ngân hàng hơn nửa đời người rồi, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều tiền tiết kiệm nhưng ông ấy chưa từng nghĩ đến một đồng chí trẻ tuổi ngồi trước mặt mình bây giờ lại là một vị “nhà vạn tệ”.
Với khách hàng thế này, cho dù giám đốc ngân hàng của bọn họ bước ra đón tiếp cũng không phải làm quá.
Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều ghé mắt nhìn, cả ba đều tha thiết chờ mong nhìn vào trong.
Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, cô rút một chồng tiền từ trong túi mình ra, đưa đến, giọng nói trong trẻo: “Vậy phiền ông giúp tôi chuyển hết hai vạn đồng vào tấm thẻ này!”
Tạm thời cô không cần dùng đến số tiền lớn nào nữa, nếu tiếp tục mang theo nhiều tiền thế này bên người cũng không an toàn, vì vậy trước mắt cứ gửi tiết kiệm đã.
Nhân viên giao dịch giật mình, trợn to mắt, trong họng cũng nghẹn lại một lúc mà chưa thể nói thành tiếng.
Động tĩnh bên này gây sự chú ý cho mọi người trong ngân hàng. Một nhân viên trong quầy giao dịch khác cũng sững sờ, vội kéo áo người đồng nghiệp đang ngây ngốc của mình: “Lão Vương, ông mau chuyển số tiền này vào thẻ cho vị nữ đồng chí này đi!”
Nhân viên giao dịch gọi là lão Vương bừng tỉnh, ông ấy kích động đến mức mặt mày đỏ bừng đến tận mang tai, vội nói: “Được, được! Tôi lập tức làm ngay đây!”
Ông ấy nhanh tay nhanh chân cất kỹ tiền vào, đưa một tờ biên nhận cho Khương Chi ký tên, sau một loạt các thao tác, cuối cùng cũng chuyển tiền vào thẻ xong xuôi.
Khương Chi nhận lại thẻ và chứng từ, sau đó dẫn theo ba đứa bé rời khỏi ngân hàng trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Vừa rời khỏi ngân hàng, mấy nhóc con cũng bắt đầu tranh cãi kịch liệt.
“Đi mua kẹo hồ lô thôi!” Tiểu Qua chép miệng, không thể nghi ngờ, cậu nhóc chính là một tín đồ ăn uống.
“Không được! Đi cung tiêu xã mua máy chơi game trước.” Hổ Tử cau mày, không hề có ý nhường nhịn.
Tiểu Diệu chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, nghiêng cái đầu nhỏ, nhỏ giọng nói: “Hai người đừng ồn ào nữa, hay là chúng ta đi mua quần áo mới trước đi.”
Khương Chi nhìn mấy đứa bé líu ríu suốt trên đường đi, khóe miệng cô cũng không nhịn được mà cong lên. Cô chưa từng làm mẹ, cũng chưa từng học cách chăm sóc người khác, bây giờ phải chăm sóc ba đứa bé thế này, nói thật thì cô phải cố gắng hết sức.
Bởi vì nhiều con nên lúc rời khỏi bệnh viện, cô không mang xe đạp theo.
Hổ Tử bĩu môi: “Được thôi! Vậy đi mua quần áo mới trước đi!”
Vừa mới nói xong, nhóc con này lại bổ sung thêm: “Anh muốn mua loại quần yếm cao bồi đang thịnh hành nhất hiện nay.”
Khương Chi liếc mắt nhìn, cô không nhịn được mà cau mày. Nhóc con này còn nhỏ tuổi mà đã lộ hơi thở của “công tử bột” trong tương lai rồi sao? Quần yếm cao bồi à? Thế mà cũng dám nói.
Tiểu Qua thắc mắc: “Anh cả, quần yếm cao bồi là gì?”
Hổ Tử nhìn Tiểu Qua, hất cằm nhỏ lên, dáng vẻ vô cùng đắc ý, nói: “Hứ! Đúng là ngốc! Lúc anh xem phim ở rạp chiếu phim tập thể trong xưởng luyện thép đã nhìn thấy loại quần đó, cực kỳ đẹp, siêu thời thượng! Một lát nữa, mỗi người chúng ta mua một cái.”
Khương Chi lắc đầu, cô kéo tay Hổ Tử: “Đi thôi, rề rà nữa thì cung tiêu xã cũng đóng cửa mất rồi.”
Hổ Tử rất không muốn để cô kéo mình đi, nhóc con lập tức giấu tay ra phía sau, nghênh ngang đi trước, dáng vẻ vênh váo như một kẻ nhà giàu mới nổi.