Đón nhận sóng mắt vẫn thản nhiên của anh, Khương Chi hơi do dự, cuối cùng vẫn nói toạc ra: “Anh đồng ý đưa em về gặp mặt cha mẹ, người thân của mình sao?”
“Đồng ý.” Thi Liên Chu vẫn thẳng thắn như trước đây, lời ít ý nhiều.
Đột nhiên anh phát hiện, một cô gái có nhiều bí mật thế này thật sự rất thú vị, sau này anh sẽ có nhiều cơ hội bóc từng bí mật của cô, việc lật từng trang sách, để hiểu nội dung trong đó khá phức tạp nhưng khi hiểu rõ được nó rồi thì lại càng thú vị hơn.
Tất nhiên điều quan trọng hơn chính là anh không muốn đi lật một “quyển sách” khác.
Thi Liên Chu hơi ngừng lại, anh cười như không người, đảo khách thành chủ nói: “Ngược lại là em, chẳng phải em muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao?”
Ý là: “Khương Chi, sao em lại thay đổi ý định nhanh như vậy?
Anh không ngốc, tất nhiên anh có thể nhìn ra ở lần gặp này, Khương Chi cố ý cẩn thận từ lời ăn tiếng nói, mà loại thân thiết này khiến anh rất ngạc nhiên nhưng hoàn toàn không chán ghét.
Nếu là một người phụ nữ khác làm ra hành động “lạt mềm buộc chặt” thế này, có lẽ anh đã không thèm nói một lời nào với đối phương rồi.
Anh sẵn lòng ngồi ở đây bàn “chuyện tương lai” thế này cũng xem như rất có thành ý.
Cơ mặt Khương Chi giãn ra, môi mỉm cười: “Chợt hiểu rõ rồi nên em phải phụ trách với anh.”
Mí mắt Thi Liên Chu hơi co rút, ánh mắt anh đầy ý vị sâu xa lập tức lườm cô.
Đột nhiên anh đứng lên, cơ thể cao lớn khiến không gian trong phòng bệnh trở nên chật chội hơn, giọng anh trầm thấp: “Tôi đi đây.”
Khương Chi mấp máy môi: “Ừm.”
Động tĩnh ở bên này của họ khiến Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua ở bên kia phải dừng chơi trò chơi lại, nhao nhao quay đầu nhìn hai người.
Thi Liên Chu nghiêng người nhìn đến chỗ mấy đứa bé, cũng không nói lời dạy dỗ gì, chỉ nhấc chân dài lên, nhanh chóng bước ra ngoài.
Khương Chi nhớ đến gì đó, cô mở hộc tủ, lấy ra một kịch bản điện ảnh đã viết xong, rồi đuổi theo anh.
Cô vừa bước ra khỏi cửa đã đ.â.m sầm vào bờ lưng săn chắc của Thi Liên Chu, anh lập tức quay người, thuận thế ôm cô vào n.g.ự.c mình, ngửi mùi cỏ tươi thơm thoang thoảng trên người cô, anh hơi cúi đầu, môi mỏng lướt qua tóc cô.
Khương Chi cứng đờ, tức giận nói: “Chú ý xung quanh.”
Thi Liên Chu vô tội nhếch đuôi lông mày, giống như anh cũng không biết mình mới vừa làm gì.
Khương Chi bị da mặt dày của anh đánh bại, khóe miệng co rút, đưa kịch bản cho anh: “Cái này, kịch bản.”
Thi Liên Chu chỉ nhìn thoáng qua, anh nhận lấy, đôi mắt đen nhánh vẫn chăm chú nhìn vào cô, giọng điệu thì chậm rãi: “Ngày mai tôi để Tạ Lâm đến đón các em.”
Khương Chi ngẩng đầu, đối diện với anh mắt “nồng nhiệt” của anh, cô không khỏi cong môi cười.
Cho dù cô có mục đích khi muốn đến gần anh nhưng nằm trong hoàn cảnh này rồi, rốt cuộc cô cũng không thể chỉ biết lo cho mình, thật ra trong lòng cô còn cảm nhận được mùi vị ngọt ngào mà không thể giải thích được.
Bây giờ ngẫm lại, dù cho sau cùng không thể tiếp tục nắm tay nhau thì lúc này, yêu đương với anh cũng không phải chuyện lỗ vốn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết khi chia tay chính là anh sẽ không đòi lại mấy đứa bé.
DTV
Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, đáy mắt lóe lên tia sáng, rõ ràng lộ ý vui vẻ.
“Tôi đi đây.” Dứt lời, Thi Liên Chu khoát tay, quay người, bước nhanh mà đi.
Khương Chi nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, khóe môi cô cũng cong lên, trong đôi mắt hạnh lóe lên ý cười.