Nghe thấy lời này, khóe miệng đang nở nụ cười của Thi Ninh Chu đã cứng đờ, anh ấy nhìn lại Hổ Tử, lời này giống lời một đứa trẻ bốn tuổi sẽ nói sao?
Thi Liên Chu ngồi bên cạnh hơi nhíu mày, dáng vẻ hứng thú nhìn Hổ Tử đang bắt bí Thi Ninh Chu.
“Bác không mang quà tặng đến cũng được nhưng cháu nghe Nghiêm Khoan và Hồ San San nói trong Cung tiêu xã có máy chơi game mới, có thể cầm trên tay để chơi. Bác hai, bác có thể mua cái đó cho chúng cháu không?” Hổ Tử nhếch miệng cười một tiếng, cuối cùng cũng nói ra mục đích mình muốn nhất.
Tiểu Diệu ngây ngốc, thắc mắc: “Anh cả, máy chơi game là gì?”
Thi Ninh Chu nghe Hổ Tử nói hết thì dở khóc dở cười.
Anh ấy im lặng nhìn về phía Thi Liên Chu, trong miệng còn lẩm bẩm một câu: Đúng là rất có phong cách của cha nó.
DTV
Khi còn bé, lão ngũ là người thông minh nhất trong mấy anh em, bởi vì tuổi nhỏ nhất nên khi lão ngũ học tiểu học thì các anh trai đã bắt đầu tham gia công tác rồi, tuy nhiên lão ngũ vẫn luôn có thể tìm được lý do vòi vĩnh tiền trong tay bọn họ.
Mà Thi Liên Chu khi còn bé và bây giờ cũng không giống nhau.
(Anh cả, anh mua kẹo sữa Thỏ Trắng cho em đi, nếu không em sẽ lập tức nói anh và con gái của tham mưu Lý sát vách…)
(Anh hai, em muốn ăn đồ hộp. Cái gì? Anh không mua cho em hả? Cha, anh hai lấy nghiên mực cha thích nhất…”
“Chị ba, em đã nhìn thấy chị đi xem phim với lão nhị nhà chính ủy Đàm rồi.)
(…)
Thi Ninh Chu nhớ lại đủ loại việc ác mà Thi Liên Chu từng làm khi còn bé, lại quay đầu nhìn gương mặt đang nở nụ cười gian xảo của Hổ Tử thì khóe miệng không thể không co rút.
Thế là Thi Ninh Chu móc cái ví da từ trong túi mình ra, rút ra ba tờ mười đồng đưa cho ba đứa bé: “Không mang quà tặng là bác hai sai, các cháu cầm tiền này, muốn mua gì thì mua nhé, lần sau gặp lại, nhất định bác hai sẽ chuẩn bị quà tặng, như vậy được không?”
Trên mặt Thi Ninh Chu đều là ý cười, không hề có ý bất mãn vì bị bắt bí.
Hổ Tử rất nhanh nhẹn nhận ấy tiền, đã vậy còn qua loa nói: “Từ từ nói, từ từ nói.”
Dứt lời, nhóc con đã kéo hai đứa em của mình chạy sang một bên bắt đầu “chia của”.
Thi Ninh Chu nhìn ba đứa bé, lạnh lùng cười nói: “Đắc ý vô cùng.”
Thi Liên Chu rút một điếu thuốc ra nhưng còn chưa bật lửa thì đã ngừng tay lại, anh chỉ cầm điều thuốc trong tay mình để thưởng thức, ngón tay thon dài cứ xoay tròn điếu thuốc, giọng nói không mặn không nhạt: “Làm gì có? Cũng không đắc ý được như anh hai khi vợ và con gái đều hiền lành, dịu dàng.
Miệng lưỡi không thể thắng được Thi Liên Chu, Thi Ninh Chu dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
…
Một bên khác, sau khi ra khỏi bệnh viện, Khương Chi đi dạo một vòng, cô vào một cửa hàng nhỏ mua một ít rau xanh tươi mới, sau đó lại kín đáo mua một số nguyên liệu nấu ăn như gạo, sườn, đùi gà và trứng gà từ thương thành.
Thi Liên Chu đã giúp một việc lớn, khao anh ăn một bữa cũng là việc nên làm.
Vả lại, chẳng phải người ta thường nói muốn tóm lấy trái tim của một người đàn ông thì phải nắm bắt được dạ dày của anh ấy trước sao?
Cô đã quyết tâm muốn làm vai nữ CP của anh thì tất nhiên phải bỏ công sức nhiều hơn, dù sao Thi Liên Chu cũng không ở lại trấn Đại Danh lâu, chờ anh trở về, người gia tăng độ yêu thích với anh sẽ biến thành Tưởng Nguyên Trinh rồi.
Bởi vì đang là buổi chiều nên lúc Khương Chi vác theo cái giỏ trúc nặng trĩu về đến phòng ăn thì cũng không còn mấy người ăn cơm nữa.
Việc đầu tiên Khương Chi làm là bắt đầu nấu cơm, sau đó nhanh nhẹn xử lý hết tất cả nguyên liệu nấu ăn, rồi mới bắt đầu xào, nấu.
Một món sườn xào chua ngọt, khoai tây sợi chua cay, đùi gà xé trộn với rau, cà chua xào trứng, sau cùng là một nồi canh đậu hũ, bốn mặn một canh cũng xem như phong phú rồi.
Mùi thơm của đồ ăn tràn ngập khắp bếp, chị gái tựa cửa phòng bếp nhìn vào, trong lòng không khỏi hâm mộ: “Em gái à, tay nghề của em có thể mở nhà hàng được rồi, đảm bảo có thể kiếm được nhiều tiền, nếu em thật sự có suy nghĩ này thì nhớ cho chị một suất vào rửa bát nhé, em thấy thế nào?”