Dáng vẻ lén lút kia của mấy đứa bé đã lọt vào mắt Thi Ninh Chu, anh ấy cười khổ nói: “Lão ngũ, em giấu diếm kỹ vậy?”
Thi Liên Chu nghiêng người liếc nhìn mấy đứa bé, anh nhìn kỹ vẻ mặt và ánh mắt của bọn nhỏ, cũng mặc kệ mình có vẻ uy nghiêm của một người cha hay không, chỉ ném quyển tạp chí kinh tế tài chính lên bàn, thản nhiên nói: “Có gì để nói?”
Thi Ninh Chu bị chọc giận tới bật cười: “Em nói nghe nhẹ nhàng nhỉ? Nếu để ông cụ trong nhà biết được, sợ là ông ấy sẽ đánh gãy hai chân em. Thi Liên Chu, từ bao giờ mà em học được tác phong thối nát của bọn công tử bột ngoài kia?”
Thi Liên Chu khẽ xì một iếng, chỉ nửa đùa nửa thật nói: “Đánh gãy chân em à? Ông ấy có đuổi kịp em không mà đòi đánh?”
Thi Ninh Chu nhìn dáng vẻ thờ ơ như không có gì quan trọng của em trai mình thì cảm giác đau đầu càng nghiêm trọng hơn. Anh ấy nói: “Em nói rõ ràng cho anh, em chuẩn bị xử lý chuyện này thế nào? Lúc nào đón người về thủ đô?”
Mắt hẹp của Thi Liên Chu hơi nhắm lại, giọng nói chuyển thành lạnh lẽo: “Anh không cần quản việc này.”
“Chúng đều là con cháu nhà họ Thi chúng ta, sao anh có thể mặc kệ?” Giọng nói của Thi Ninh Chu càng ngày càng cao hơn nhưng để ý thấy ánh mắt của mấy đứa bé đang nhìn sang bên này, cuối cùng anh ấy vẫn hạ thấp giọng xuống.
Thi Ninh Chu nhìn biểu cảm trên mặt Thi Liên Chu, giọng nói của anh ấy cũng hòa hoãn hơn: “Lão ngũ, trước kia em làm gì anh cũng không nói nhưng việc này liên quan đến chuyện lớn của cuộc đời em, em tự mình ngẫm nghĩ đi, cũng bởi vì em không chịu kết hôn, bà cụ ở trong nhà đã trộm khóc biết bao lần rồi.”
“Nếu để mẹ biết em ở bên ngoài có mấy đứa bé thế này, đoán chừng sẽ phấn khởi mà ăn nhiều hơn hai bát cơm.”
Nói đến đây, Thi Ninh Chu không nhịn được cảm thán.
Bởi vì có thứ gọi là người so với người khiến người ta tức chết.
Mặc dù nhà họ Thi của họ cũng không tính là ít người, đến đời cháu thì cháu gái cũng có không ít, còn về phần cháu trai, hiện tại cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất của anh cả, như thế này làm sao chèo chống nhà họ Thi được?
Nhưng bây giờ thì hay rồi, ngay lập tức xuất hiện thêm bốn cháu trai, phóng tầm mắt nhìn khắp đại viện mà xem, chẳng phải nhà họ Thi của họ chính là độc nhất sao?
Thi Ninh Chu nói tình cảm nhưng Thi Liên Chu thì hoàn toàn không muốn nghe.
Trong mắt anh vẫn rất thờ ơ, vẫn nói lại một câu trước đó: “Anh không cần quản chuyện này.”
DTV
Thi Ninh Chu nhíu mày nhìn anh, cuối cùng cũng bị dáng vẻ giấy dầu muối đều không thấm của anh đánh bại.
Thi Ninh Chu thở dài, nói: “Muốn anh không quản cũng được nhưng em nhất định phải xử lý tốt chuyện này, đừng để người ta tiết lộ ra trước, đến lúc đó sợ là sẽ có người lợi dụng chuyện này làm bè để đối phó với cha, em cũng biết tình hình ở thủ đô phức tạp thế nào rồi đấy.”
Thi Liên Chu vẫn thờ ơ như thế, từ đuôi lông mày đến đuôi mắt đều lộ vẻ thản nhiên, giống như không thèm để ý đến.
Thi Ninh Chu lắc đầu, sau đó anh ấy vẫy tay với mấy đứa bé.
Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua nhìn nhau, mặc dù mấy anh em đều e sợ nhưng vẫn đi đến trước sô pha, Tiểu Qua là người mở miệng trước: “Nếu đây là cha của cháu thì bác chính là bác cả? Hai người hẳn là anh em ruột, đúng không?”
Tiểu Qua không ương ngạnh như Hổ Tử, cũng không nhẹ nhàng, tinh tế như Tiểu Diệu, tính tình cậu bé rất chân thành và thẳng thắn.
Thi Ninh Chu nhìn mấy đứa bé, trong lòng cũng mềm ra, trong mắt anh ấy lộ ý cười hiền hòa: “Bác không phải bác cả, bác là bác hai.”
Hổ Tử nhìn thấy anh ấy ăn mặc ngay ngắn, dường như là một lãnh đạo thì con ngươi chuyển một vòng, sau đó cười ha ha, nói: “Bác hai sao? Cháu nghe nói lần đầu người ta gặp cháu trai thì đều phải tặng quà.”
Tuy cậu nhóc không nhận người cha kia nhưng vẫn có thể thừa cơ hội này mà vơ vét một số đồ tốt cũng được rồi.