Mẹ của Cận Phong Sa cũng không phải là cây đèn cạn dầu, nếu bà ta muốn hối thúc con trai kết hôn, sợ là thủ đoạn gì cũng làm ra được.
Hổ Tử ở bên cạnh không ngừng gật đầu, còn dùng ánh mắt tán thưởng liếc mắt nhìn Khương Chi, rõ ràng là có chung ý nghĩ với cô.
Cận Phong Sa nhìn hai người, sắc mặt nhất thời cứng đờ, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, ngoài miệng đáp: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
Khương Chi gật đầu, kéo Hổ Tử bước từng bước rời khỏi xưởng luyện thép.
……
Khương Chi lái xe trở lại bệnh viện.
DTV
Trước tiên cô dẫn theo Hổ Tử đi gặp bác sĩ, trên người cậu bé có những vết xanh tím lớn nhỏ, bác sĩ xem tới nhíu mày: “Đánh con cũng không được đánh như vậy, cô nhìn đi, đánh con cái thành ra cái gì đây?”
Hổ Tử nghe bác sĩ nói xong, vui vẻ hớn hở nhìn Khương Chi, cũng không giải thích, để mặc cho cô bị người ta hiểu lầm.
Khương Chi lại không đếm xỉa tới cậu bé, nhìn vết thương trên người Hổ Tử, bị xúc động tới nghẹn ở trong ngực, mắt hạnh ẩn chứa sát khí.
Vương Tông Phường và Thái Nhiên, hai tên khốn này, ngồi tù còn quá lợi cho họ.
Bác sĩ vừa trách mắng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, vừa bôi đầy thuốc trên người của Hổ Tử, cũng may hai tên cặn bã này còn nghĩ tới tiền chuộc, ra tay còn kiêng nể, không gây tổn thương tới nội tạng, chỉ là đánh đập gây ra vết thương ngoài da, nếu không sợ là lúc này Hổ Tử không cười nổi.
Dưới ánh mắt phẫn nộ khinh thường của bác sĩ, Khương Chi bình tĩnh nói: “Hôm nay đứa nhỏ bị bắt cóc, bọn bắt cóc làm.”
Nếu như cô không giải thích một câu, e là bác sĩ sẽ gọi công an tới bắt cô mất.
Dứt lời, Khương Chi liền kéo Hổ Tử đi khỏi.
Phòng bệnh 208.
Lúc Khương Chi mở cửa đi vào, đã bị sốc trước bầu không khí khó xử đông cứng trong phòng bệnh.
Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn quanh phòng bệnh không được lớn lắm, không khỏi giật giật khóe miệng, hôm nay đúng là náo nhiệt.
Thi Liên Chu ngồi ở trên sô pha, chân dài bắt chéo, trong tay tùy tiện lật xem một quyển tạp chí kinh tế tài chính, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đầy vẻ thản nhiên hờ hững, đôi lông mày dài hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, dáng vẻ khó hòa hợp.
Mà ngồi trên sô pha bên cạnh Thi Liên Chu, còn có một người đàn ông trung niên dáng ngồi giống với anh, Thi Ninh Chu.
Thi Ninh Chu đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, thu lại tác phong quan chức trên người, giống như một ông chú trung niên đẹp trai bình thường, anh ấy cũng không hề chán nản, ngồi vô cùng ngay ngắn.
An Thiên Tứ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, trên trán anh ấy đã lấm tấm giọt mồ hôi.
Khương Chi đẩy cửa đi vào, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt khó xử trong phòng.
“Mẹ! Anh cả?!”
“Anh cả đã trở lại rồi sao?! Anh cả không bị sao cả!”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua vừa nhìn thấy Khương Chi và Hổ Tử, liền nhảy từ mép giường xuống, nhào vào bên chân Khương Chi, kéo Hổ Tử nhìn từ trên xuống dưới, ba đứa nhỏ tụm lại với nhau, nói ríu rít.
An Thiên Tứ lập tức đứng dậy, anh ấy nhìn Hổ Tử mặt mày hớn hở đang khoác lác với em trai, thở phào một hơi nói: “Đứa nhỏ không sao là tốt rồi.”