Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 371




Cậu bé thật sự không biết bà mẹ “Ác độc” của cậu bé lại biết lái xe, hơn nữa, lúc nãy cô còn mới vừa chạy tới cứu cậu bé, báo thù cho cậu bé, cho dù thật sự chán ghét cô nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận, bà mẹ nhà mình vẫn thật sự là một người phụ nữ ưu tú.

Nghĩ như vậy nghĩ, Hổ Tử vô thức đưa khóe mắt đặt trên người Khương Chi.

Thầm nghĩ trong lòng: Được rồi, nếu bà đã cứu tôi, vậy chuyện trước kia tôi sẽ tạm thời không tính toán với bà.

Khương Chi cảm nhận được Hổ Tử nhìn lén, trong lòng buồn cười, cũng không vạch trần cậu bé.

Khi xe đi ngang qua trạm xăng thì cô thuận đường đổ thêm xăng, thập niên 80, một lít xăng có giá 1.1 đồng, xem như là quý giá, tuy nhiên gia đình mua được ô tô thì sao có thể để ý chút tiền ấy?

Hổ Tử cọ m.ô.n.g ở ghế phụ, tò mò hỏi: “Ô tô này là của ai vậy? Là của người đàn ông đó lúc nãy sao?”

Khóe miệng của Khương Chi giật giật: “Người đàn ông đó?”

Hổ Tử hồn hồn nói: “Nếu không thì sao? Mẹ sẽ không cho rằng con thật sự muốn nhận ông ấy là ba chứ?”

Cậu bé không thèm thừa nhận cái người ba hung dữ kia là ba của cậu bé.

Khương Chi cũng không dừng ở vấn đề này lâu, ngược lại hỏi: “Hổ Tử, không phải con vẫn luôn không muốn trở về với mẹ sao? Sao lại thay đổi ý định?”

Hổ Tử nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng nói: “Mẹ cho rằng con muốn trở về với mẹ sao? Đừng mơ mộng hão huyền! Nếu không phải lão Cận muốn cưới vợ mới thì con cũng không thèm đi, con đã chuẩn bị tham gia cuộc thi kéo co xong, lấy được hộp đồ dùng văn phòng sẽ bắt đầu ra ngoài lang thang!”

Khương Chi hơi kinh: “Lang thang?”

Hổ Tử nhún vai, một bộ dáng không thèm quan tâm, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại không nén được nắm lại.

Cậu bé thản nhiên nói: “Dù sao trở về cùng với mẹ thì sớm hay muộn gì mẹ cũng sẽ bán con đi, đi theo lão Cận cũng liên lụy tới ông ấy, hơn nữa ánh mắt của Dư Hồng Mai nhìn con như thể hận không ăn được con, con không thèm làm con của người khác, tự do lang thang còn hơn.”

Khương Chi mím môi, đáy mắt có chút bóng đen.

Cô không ngờ Hổ Tử lại có thể có suy nghĩ như vậy.

Trái tim cậu bé thật sự đã bị tổn thương sâu sắc, vì thế mới không chịu tin tưởng rằng cô “Cải tà quy chánh”, cũng không muốn tiếp tục là gánh nặng cho Cận Phong Sa, thà rằng đi nhặt rác, trở thành kẻ lưu lạc.

Hổ Tử thấy Khương Chi không nói lời nào, suy nghĩ, rốt cuộc nhịn không được lại thêm một câu: “Tuy nhiên hiện giờ con lại thay đổi ý định.”

Khương Chi lại nể mặt hỏi một câu: “Ồ? Vì sao?”

Hổ Tử liếc mắt nhìn cô, giọng điệu khinh thường: “Con là anh trai, con phải bảo vệ Trụ Tử và Đản Tử, cho dù sau này mẹ không đủ ăn còn muốn bán người, vậy bán con trước đi.”

Khương Chi ngẩn ra, chợt mỉm cười.

Đột nhiên, cô lại nghe thấy Hổ Tử hỏi: “Cẩu Tử đâu? Chưa tìm thấy Cẩu Tử sao?”

Nhắc tới Cẩu Tử, bầu không khí trong xe rơi vào ngột ngạt im lặng.

Hổ Tử nhíu mày, vừa định lên tiếng trách móc thì đã nhìn thấy tay lái của Khương Chi đang siết chặt, các khớp xương trắng bệt, có vẻ dùng hết sức, lại nhớ tới lúc cô mới vừa nhìn thấy cậu bé bị trói trong ngăn tủ, dáng vẻ đau lòng muốn khóc.

Lời cay nghiệt nhất thời không nói nên lời.

“Cẩu Tử là người thông minh nhất trong bốn anh em chúng con, chắc chắn em ấy sẽ không để mình chịu thiệt.” Trong giọng nói trẻ con của Hổ Tử, xen lẫn sự già dặn bình tĩnh, còn có sự trấn an khó nhận thấy.

Khương Chi đột nhiên cười khẽ, tâm trạng vốn đang áp lực nháy mắt nhẹ nhàng hơn.

Cô trêu chọc nói: “Mẹ tưởng con cảm thấy con là người thông minh nhất trong bốn anh em đấy.”

Tròng mắt Hổ Tử xoay chuyển, nói thầm: “Cái này cũng là lời nói thật.”

……

Xưởng luyện thép huyện Thấm.