Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 370




Lê Minh tạm thời nuốt xuống những kinh ngạc trở lại vào bụng, anh ấy vòng sang phía sau Khương Chi, kéo kéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp của Hổ Tử.

Sắc mặt của Hổ Tử sầm xuống, không vui hất tay anh ấy ra, gầm nhẹ: “Đừng động tay động chân với tôi!”

Lê Minh không tức giận chút nào, ngược lại anh ấy vui tươi hớn hở cười: “Anh năm, thằng nhóc này rất giống anh lúc còn nhỏ, tính tình xấu xa này, cả đại viện không ai bằng.”

Thi Liên Chu không có tâm tư thảo luận đứa bé với anh ấy, chỉ quay đầu nói với Khương Chi: “Em mang con về trước đi.”

Khương Chi gật đầu, một tay kéo Hổ Tử không tình nguyện lại, chào hỏi mọi người rồi rời khỏi con hẻm Ngà Voi.

Cho đến khi Khương Chi và Hổ Tử rời khỏi, Lê Minh vẫn tặc lưỡi: “Anh năm, thật đúng là không nhận ra, anh lại có thể là người như vậy, nhìn tuổi tác của đứa nhỏ kia thì 4-5 năm trước anh đã làm ra chuyện phản bội tổ chức, giấu thật kỹ đấy!”

Cái gọi là tổ chức, là nhóm mấy người đàn ông độc thân ở Thượng Kinh bọn họ.

Nói thì nói như vậy, nhưng vẻ hào hứng và trêu chọc trên mặt Lê Minh lại không thể che giấu được.

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thi Liên Chu lại lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính: “Chuyện này tạm thời giấu đi.”

“Giấu?” Ánh mắt Lê Minh nghi ngờ liếc nhìn anh, chợt bất mãn nói thầm: “Anh năm, anh thật sự không định làm chuyện kim ốc tàng kiều này mãi chứ? Anh như vậy là quá sa đọa rồi.”

Dứt lời, dường như anh ấy lại nghĩ tới cái gì: “Anh hai Thi vừa nghe anh có chuyện thì cũng đi theo tới huyện Thấm, tôi có thể giấu diếm cho anh, chỉ là xem bản thân anh có thể giấu diếm được anh ấy không.”

Khi Lê Minh nói chuyện, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ hả hê khi thấy người gặp nạn.

Thi Liên Chu nhướng mi, không có chút căng thẳng nào: “Anh ấy ở đâu?”

……

Khương Chi dẫn Hổ Tử lên xe.

Ngồi vào ghế lái, cô mới thật sự bình tĩnh lại, cánh tay có chút mềm nhũn.

Đây là lần đầu tiên Hổ Tử được ngồi xe ô tô con, vẻ mặt hào hứng sờ đông sờ tây mà nhìn ngó, ngồi ở ghế phụ vẫn luôn không nhàn rỗi, trong miệng còn thường xuyên phát ra tiếng “pí pô pí pô”, cùng với vẻ mặt xanh tím nhìn hết sức buồn cười.

Cho đến khi Khương Chi nghiêng đầu nhìn cậu bé, Hổ Tử lập tức như bị ấn nút tạm dừng, ngồi yên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Tuy nhiên, đôi con ngươi cũng không thành thật, vẫn xoay tròn chuyển động khắp nơi.

“Con không sợ sao?” Khương Chi nhìn dáng vẻ giảo hoạt của cậu bé, cong môi cười.

Tên nhóc này, bị bắt cóc một trận như là bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, không còn dáng vẻ u ám ngang ngược như bình thường, mà đã có sức sốc hơn rất nhiều, trông rất giống với dáng vẻ mà một đứa bé 4 tuổi bình thường nên có.

Nghe vậy, Hổ Tử khinh thường bĩu môi.

Đôi tay nhỏ của cậu bé kiêu ngạo khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn Khương Chi: “Con không thèm sợ!”

“Bị đánh cũng không sợ?”

Nghe thấy hai chữ “Bị đánh”, Hổ Tử không tự chủ được co rúm lại một chút, cũng giơ tay sờ sờ gương mặt bầm tím của mình, tức giận cắn răng hổ nói: “Là do con còn chưa lớn, đợi con trưởng thành, con xem ai còn dám đánh con!”

Cậu bé còn không hiểu ý nghĩa của “Bắt cóc”, chỉ tưởng Thái Nhiên không vừa mắt với cậu bé, mới bắt cậu bé đánh tơi bời một trận.

Khương Chi lắc đầu, hỏi: “Trở lại bệnh viện sao?”

Hổ Tử hơi ngừng lại, do dự một chút, nói: “Có thể quay lại xưởng luyện thép không?”

Sau khi nghe cậu bé nói xong, Khương Chi cũng không ngạc nhiên, một chân nhấn ga, xe liền phóng đi.

Vẻ mặt Hổ Tử kích động nói: “Mẹ còn biết lái xe sao??”