Thi Liên Chu lại bình tĩnh nói, lời nói khiến người khác không thể nghi ngờ: “Cô ấy là mẹ con, ta là ba con, lần sau nếu gọi sai thì ta sẽ đưa con ra nước ngoài ‘huấn luyện’ mấy năm.”
Vừa nói xong, Hổ Tử kinh ngạc mở to miệng.
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn cậu bé một cái, lùi về sau mấy bước, giọng nói lạnh lùng mang theo chút chê bai nói: “Nước dãi sắp chảy ra rồi kìa.”
Hổ Tử ‘sụt sịt’ một tiếng, giơ tay dùng ống tay áo bám đầy bụi đất của mình lau khóe miệng, dáng vẻ thô lỗ đó của cậu bé khiến Thi Liên Chu khó chịu cau mày, anh thật sự không thể chịu đựng được dáng vẻ thằng nhóc này dùng khuôn mặt của anh để làm ra động tác như vậy.
Hổ Tử đột nhiên nhìn về phía Khương Chi, sau đó chỉ chỉ vào Thi Liên Chu, ngạc nhiên nói: “Ba con à? Thật sự là ba con sao? Không phải ông ta không cần chúng ta sao? Người dân trong thôn đều nói ông ta không cần mẹ, cho nên cũng không cần bọn con.”
Thi Liên Chu cũng nhìn về phía Khương Chi, xem cô sẽ giải thích chuyện này như thế nào.
Tuy nhiên, Khương Chi còn chưa kịp nói gì, Hổ Tử đã có chút bối rối nói: “Chú này thật sự là ba con à? Con có thể không cần chú ấy được không? Con muốn để mẹ kết hôn với lão Cận, sau này chúng ta cùng nhau ở lại huyện Thấm, ông ấy vẫn sẽ là ba con, như vậy thì tốt biết bao?”
Sắc mặt của Thi Liên Chu lập tức tối sầm lại.
Khương Chi không dấu vết liếc nhìn anh một cái, lại quay sang nhìn vẻ mặt đang phân vân nghiêm túc của Hổ Tử, khóe miệng không khỏi giật giật.
Lần đầu tiên hai cha con này gặp nhau đã gây thù chuốc oán rồi.
Hổ Tử cũng không chú ý, tiếp tục nói: “Chỉ là con sợ sau khi quay về thôn Khương gia thì mẹ lại sẽ không quan tâm đến chúng con nữa, hơn nữa Lão Cận có thể kiếm tiền, một tháng được 70-80 đồng đấy, đủ để mẹ có thể mua quần áo mới, cũng có thể mua được cả kem dưỡng da và dầu thơm! Ngày nào chúng ta cũng cũng được ăn no, mẹ thấy sao?”
Thi Liên Chu nhìn Hổ Tử đang cố gắng quảng cáo cha nuôi của mình thì cười lạnh một tiếng.
Anh ngước mắt nhìn Khương Chi, giọng điệu bình lặng, nhưng mang theo ngữ khí không chấp nhận phản bác mà nói: “Tính cách của tên nhóc này đã lệch lạc rồi, lần này tôi quay về Bắc Kinh, thằng nhóc này sẽ đi cùng tôi.”
Khương Chi cau mày, phản bác nói: “Không được!”
Lúc này Tưởng Nguyên Trinh cũng đang ở Bắc Kinh đấy, nếu Hổ Tử đến đó, rất có thể sẽ trở thành đội trưởng trong bốn đứa nhỏ, tính cách chắc chắn không những không sửa được, mà ngược lại sẽ càng thêm nghiêm trọng hơn, cuối cùng vẫn sẽ trở thành một tay ăn chơi chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Thi Liên Chu lẳng lặng nhìn Khương Chi.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh không thấy đáy, khi nhìn người khác, luôn khiến người ta bất giác cảm thấy cực kỳ áp lực.
Đôi môi đỏ mọng của Khương Chi mím chặt, nhưng không hề lùi bước.
Hổ Tử cũng không phải đứa trẻ ngu ngốc, cậu bé hoàn toàn không muốn đi Bắc Kinh với người cha xa lạ vừa mới xuất hiện này, cho lên đã chạy đến phía sau của Khương Chi, cái đầu nhỏ khôn khéo thò ra, còn trêu ngươi: “Lêu lêu lêu……”
Gân xanh trên trán của Thi Liên Chu giật giật.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, quay đầu liếc mắt cảnh cáo Hổ Tử, cậu bé thấy vậy thì theo bản năng rụt cổ lại, trong lúc nhất thời không dám mở miệng khiêu khích Thi Liên Chu nữa.
Nhưng sau khi phản ứng lai, thằng bé lại cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình lại phải nghe lời người mẹ ‘độc ác’ này chứ?
Khương Chi nhìn Thi Liên Chu đang nhấp môi, cùng với đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lùng kia, suy nghĩ một chút, lên tiếng làm dịu không khí, nhỏ giọng nói: “Em sẽ dạy dỗ Hổ Tử thật tốt, đảm bảo lần sau anh trở lại, thằng bé sẽ ngoan hơn một chút, được chứ?”
Dù sao anh cũng là cha của đứa trẻ, muốn dẫn đứa bé đi cũng là chuyện bình thường, thái độ của cô cũng không thể hùng hổ như vậy được phải không?
Khương Chi âm thầm suy nghĩ.
Nghe được câu ‘Lần sau anh trở lại’ thì lửa giận trong lòng n.g.ự.c của Thi Liên Chu lập tức dịu đi.
Anh cau mày nhìn Khương Chi, cảm xúc của mình bị người khác nắm lấy khiến anh cảm thấy có chút……Không được tự nhiên?