Thái Nhiên không chịu nổi ánh mắt cao cao tại thượng của Khương Chi, như thể cô không hề coi bọn họ ra cái gì vậy.
Cô ta muốn để cho Khương Chi cảm nhận được sự thống khổ mà cô ta đã phải trải qua!
Nghĩ đến đây, Thái Nhiên tức giận nói: “Là do tao đánh đấy, thì sao chứ? Khương Chi, tất cả đều tại mày với Cận Cương Thiết! Nếu không phải tại vì hai mẹ con mày thì tao cũng không bị mất việc, cũng sẽ không rơi vào tình trạng như bây giờ! Tao không đánh c.h.ế.t nó coi như là khách sáo rồi!”
Thái Nhiên thiếu kiên nhẫn, không chịu nổi sự khích tướng, nói một câu lập tức bùng nổ.
Khương Chi cũng không thèm để ý, đôi mắt con lên, nở nụ cười.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt cô chợt tắt, đôi môi đỏ mọng mím chặt, trên má hiện lên một tia tức giận.
Cô đóng nhẹ cửa tủ để che tầm nhìn của Hổ Tử, giơ tay lên, dùng tốc độ cực kỳ nhanh bóp có súng, tiếng s.ú.n.g vang lên rất nhanh, giây tiếp theo, Vương Tông Phường bị viên đạn b.ắ.n xuyên qua mà ngã xuống đất.
“A ——”
DTV
Hắn ta vô thức che lại đũng quẩnf của mình, phát ra một âm thanh thảm thiết.
“Giết người!” Thái Nhiên cũng bị tình hình này làm cho sợ hãi, cô ta đột nhiên hét toáng lên, nhưng tiếng kêu của cô ta đột ngột im bặt khi nhìn thấy họng s.ú.n.g chĩa về phía mình.
Cô ta ngơ ngác nhìn Khương Chi, cả người run bần bật, vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng Khương Chi cũng không nổ súng, cô bước nhanh về phía Thái Nhiên, vươn tay túm lấy tóc cô ta, nhắm vào bức tường trắng rồi đập mặt cô ta vào đấy, cả người Thái Nhiên giống như sợi mì mềm nhũn, ngã xuống đất.
Khương Chi cười lạnh, dùng cả tay chân đ.ấ.m đá Thái Nhiên.
Khi một nhóm cảnh sát xông vào thì cô mới từ từ vỗ vỗ tay, đi đến chiếc tủ lớn giúp Hổ Tử cởi dây trói.
Cậu bé nhìn chằm chằm Khương Chi, cánh mũi lại nhịn không được mà khẽ động đậy.
Khương Chi buông tay xoa đầu cậu bé, trong lòng chua xót nói: “Con bị đánh ngốc rồi sao? Mẹ đây mà.”
Lúc này Hổ Tử tựa hồ ý thức được bản thân thoát khỏi nguy hiểm, cậu bé đột nhiên ôm chầm lấy Khương Chi, hai tay ôm chặt lấy cổ cô, hai vai không ngừng run lên khóc nức nở, nỗi sợ hãi dâng trào khiến cho cậu bé giống như một đứa trẻ 4 tuổi bình thường, ôm mẹ mình, uất ức mà khóc to.
Khương Chi cũng ôm chặt lấy cậu bé, sợi dây căng chặt trong đầu cô cuối cùng cũng được thả lỏng.
Lúc Thi Liên Chu bước vào liền nhìn thấy hai mẹ con họ đang ôm nhau.
Anh cẩn thận quan sát đứa trẻ vừa gặp phải tai họa bất ngờ này, khi nhìn thấy khuôn mặt của Hổ Tử thì anh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đứa trẻ này nhìn rất giống anh, cũng có đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng, cũng không phải hoàn toàn giống phiên bản thu nhỏ của anh mà là kiểu tương tự, cho dù ai nhìn thấy cũng không thể nghi ngờ mối quan hệ cha con của hai bọn họ.
Khương Chi nhẹ nhàng vô lưng Hổ Tử, nói: “Được rồi, có rất nhiều người đang nhìn đấy, không khóc nữa.”
Hổ Tử đột nhiên rút tay lại, ngại ngùng xoa khóe mắt đỏ hoe, miệng vẫn bướng bỉnh hét lên: “Ai khóc? Con không khóc! Sao con có thể khóc được!”