Khương Chi đi được khoảng 3-4 m nữa thì đột nhiên nghe được một âm thanh khóc nức nở cực nhỏ, trái tim cô như thắt lại, trong lòng cảm thấy căng thẳng, bước chân cũng nhanh hơn, rất nhanh đã nhìn thấy một chiếc tủ lớn dạng đứng ở trong phòng khách, tiếng khóc phát ra từ trong cái tủ này.
Cô cũng không quan tâm liệu có bị Vương Tông Phường và Thái Nhiên phát hiện ra hay không, lập tức mở cửa tủ ra!
Khương Chi nhìn Hổ Tử đang cuộn tròn trong góc tủ, thân hình mảnh khảnh khẽ run lên, trong ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
Ánh sáng đột ngột khiến cho Hổ Tử bất giác nhắm mắt lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu bé trắng như tuyết, hai mắt nhắm chặt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, hàng lông mi dài dính đầy nước mắt, cả người run rẩy, cậu bé cắn chặt môi, m.á.u nơi khóe miệng rỉ ra, tất cả đều thể hiện sự sợ hãi của cậu bé.
Tuy nhiên, điều khiển Khương Chi càng thêm tức giận chính là những vết bầm tím trên khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị đánh của cậu bé.
Trong lòng Khương Chi đau xót, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Hổ Tử, không sợ, mẹ đến rồi.”
Hổ Tử nghe được giọng nói dịu dàng bên tai thì cậu còn tưởng rằng bản thân đang gặp ảo giác, nước mắt càng rơi nhiều hơn, tại sao lúc cậu sắp c.h.ế.t rồi lại không nghĩ đến lão Cận, mà lại là người mẹ ‘độc ác’ kia của mình chứ?
Ngay lúc Khương Chi đang định vươn tay cởi dây trói cho cậu nhóc thì cửa trong phòng ngủ ‘rầm’ một tiếng mở ra.
Cô lập tức quay đầu nhìn về phía đó.
Một người đàn ông thân hình cao gầy và mái tóc rối bù xuất hiện ở cửa, trên tay hắn ta cầm một con d.a.o sắc nhọn, giọng điệu tràn đầy sự tàn nhẫn nói: “Hay lắm, lại còn dám lén lút vào nhà của tao, xem ra cảnh sát huyện Thấm cũng có người can đảm đấy!”
Khương Chi đứng dậy, chặn Hổ Tử ở phía sau mình.
Ánh mắt Vương Tông Phường trong nháy mắt dán chặt vào mặt của Khương Chi, vẻ hung ác hơi dịu đi, trong ánh mắt tràn đầy sự tham lam.
Hắn ta có chút đáng khinh nói: “Cô không phải cảnh sát, cô chính là người phụ nữ Khương Chi xinh đẹp kia à?”
Sắc mặt Khương Chi bình tĩnh, giọng nói ung dung, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi vì bị phát hiện: “Con trai tao, là bị mày đánh à?”
Vương Tông Phường khẽ giật mình, ánh mắt đục ngầu nheo lại, bàn tay cầm chặt cán dao, hắn ta lăn lộn trong xã hội lâu như vậy rồi, trong lòng vẫn có một chút ý thức nguy hiểm, người phụ nữ trước mặt này không giống như một người ở nhà chăm sóc chồng con.
Lần này, ông già nhà hắn coi như đã tính sai, chọn đúng nhân vật khó chơi để ra tay.
Lúc này, Thái Nhiên đột nhiên hết ầm lên: “Khương Chi! Tại sao mày lại ở đây?!”
Bàn tay đang cài cúc áo của cô ta lập tức khựng lại, sắc mặt tái nhạt và hoảng sợ.
Cô ta không ngờ rằng chỉ qua vài tiếng sau khi bắt cóc con trai của Khương Chi, mà Khương Chi đã tìm được đến tận nhà! Nếu như thật sự bị cảnh sát bắt được thì cô ta phải làm sao đây? Có phải cũng sẽ giống như cha con nhà họ Vương, đều bị bắt lại, thậm chí……
Thái Nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Sau khi ánh mắt cô ta lập lòe một lúc lâu, mới đột nhiên nói: “Tông Phường, không phải anh thích phụ nữ sao? Khương Chi xinh đẹp như vậy, anh nhanh bắt lấy cô ta, một là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, như vậy vừa có được người, vừa có cả tiền, sao anh không làm chứ?”
Vương Tông Phường quay đầu, nhìn cô ta cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang có ý đồ gì”.
Thái Nhiên há miệng muốn nói cái gì, nhưng lại không nói ra thành lời, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Khương Chi cũng không hề bị những lời nói của Thái Nhiên và Vương Tông Phường làm cho sợ hãi, khóe miệng cô từ từ nhếch lên, trong giọng nói dịu dàng chất chứa sự lạnh lùng: “Con trai tôi, là do hai người hợp sức đánh à?”