Anh ấy cũng không do dự lâu, lấy s.ú.n.g của một người cảnh sát ở phía sau đưa cho cô.
Khương Chi cầm s.ú.n.g ước lượng, chuẩn bị đi đến căn nhà số 213.
Lúc này, một bàn tay to siết chặt cổ tay của cô, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa vẻ nguy hiểm: “Em lại chuẩn bị một mình dấn thân vào nguy hiểm như vậy à? Em đã từng học trong trường công an chưa? Hoặc là từng tham gia khóa huấn luyện lính đặc chủng nào chưa?”
Khương Chi hất tay Thi Liên Chu ra, giọng điệu có chút nóng nảy nói: “Hổ Tử vẫn chưa cứu được, em không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với anh!”
Thi Liên Chu tức giận đến bật cười cho sự ngu ngốc của cô, lạnh lùng nói: “Để tôi đi.”
Vu Vĩ nhìn hai người họ, có chút bối rối.
Anh ấy nghi ngờ hỏi: “Đồng chí, anh là người tình nguyện tham gia hành động bắt giữ lần này à?”
Nghe xong những lời này của anh ấy, động tác của Khương Chi và Thi Liên Chu khẽ dừng lại, lợi dụng khoảng trống này, Khương Chi đẩy anh một cái, nhanh nhẹn chạy ra khỏi ngõ nhỏ, chỉ để lại một câu: “Nghe được tiếng s.ú.n.g lập tức hành động.”
Thi Liên Chu cau mày, nheo mắt nhìn về phía Khương Chi, nhìn cô ngậm khẩu s.ú.n.g trong miệng, tư thế điêu luyện nhẹ nhàng trèo tường, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự khó chịu không thể kiềm chế được.
Vu Vĩ theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, thận trọng nhìn Thi Liên Chu hỏi: “Đồng chí, anh và đồng chí Khương……?”
Thi Liên Chu nước mắt nhìn anh ấy một cái, không nói gì, lấy một điếu thuốc, châm lửa, im lặng nhìn về phía số nhà 213.
Khương Chi trèo tường vào trong sân.
Cô khom lưng, bước nhẹ nhàng dựa sát vào tường, cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh.
Đột nhiên, nghe thấy được âm thanh không thể diễn tả được.
“A —— Tông Phường, anh chậm lại một chút ~ sao hôm nay anh lại giống như vừa cắn thuốc thế? Cẩn thận kẻo đứa trẻ bên ngoài lại nghe thấy đấy!”
“Ha ha, em giả vờ cái gì? Nghe thấy thì nghe thấy thôi, nó không phải cũng là đàn ông sao?”
Khương Chi nghe được giọng nói của Thái Nhiên và một người đàn ông xa lạ, ngón tay cầm s.ú.n.g tái nhợt, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, người đàn ông kia nhất định là Vương Tông Phường, con trai của Vương Bằng Phi, con riêng và mẹ kế? Hai kẻ vô liêm sỉ này.
Giọng nói ê ê a a của Thái Nhiên lại đứt quãng vang lên: “Anh…….anh nói xem, Khương Chi thật……thật sự sẽ gửi tiền đến đây sao?”
Vương Tông Phường chế nhạo: “Ha ha, nếu cô ta không chịu đưa tiền thì chúng ta lập tức bán thằng nhãi kia đi, cũng có thể lấy lại được tiền vốn.”
Hắn ta nói xong, trong phòng lại vang lên những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Khương Chi nheo mắt lại, cô liếc nhanh một lượt xung quanh, quan sát một chút, luồn lách vào cửa bếp hơi hé kia.
Có lẽ vì cảm thấy lo lắng cho nên Thái Nhiên cũng không thèm dọn dẹp cơm thừa trong bếp, trên bàn chất đầy những bát đĩa bẩn, có chỗ còn có cả giòi đang bò lổm ngổm.
Khương Chi lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh một cái, sau đó tiếp tục lần mò tìm kiếm dấu vết của Hổ Tử.
Cô vừa nghe được ý tứ trong lời nói của hai kẻ kia, có lẽ Hổ Tử đang ở trong phòng khách.