Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 359




Khương Chi còn chưa bước vào cửa đã bị chặn lại, người chặn cô lại chính là quản lý phân xưởng.

Người quản lý hét lên: “Kỹ thuật viên Cận, sao anh có thể dẫn người ngoài vào phân xưởng của chúng ta chứ? Điều này là trái quy định!”

Sắc mặt của Cận Phong Sa tối sầm lại, anh ấy đẩy quản lý: “Con trai tôi bị mất tích rồi, sao tôi có thể quan tâm nhiều như vậy chứ?”

Khương Chi cau mày, cô ngăn Cận Phong Sa lại, sau đó cô nói với người quản lý: “Xin hãy giúp tôi tìm Vương Bằng Phi, Vương công, tôi nợ ông ta một khoản tiền, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để trả nợ, anh xem thử ông ta có thời gian gặp tôi hay không.”

Quản lý sửng sốt, khó hiểu nói: “Cô là ai vậy?”

Anh ta không nghĩ rằng Vương công của xưởng luyện thép bọn họ lại là người sẵn sàng cho người khác vay tiền.

Khương Chi lùi lại một bước, bình tĩnh nói: “Anh chỉ cần chuyển lời này cho ông ta là được rồi, ông ta biết tôi là ai.”

Thấy quản lý không nhúc nhích, Cận Phong Sa thúc giục: “Đây là chuyện lớn, anh đi nhanh đi!”

Người quản lý không vui trợn mắt nhìn Cận Phong Sa, anh ta chắp tay sau lưng rồi lững thững bước đi, cũng không biết có phải anh ta đi chuyển lời hay không.

Cận Phong Sa không hiểu, anh ấy cũng hơi nghi ngờ: “Vương Bằng Phi nghe thấy lời này thật sự sẽ ra ngoài sao?”

Khương Chi cau mày liếc anh ây một cái: “Anh dẫn đường, tìm chỗ nào ít người mà đi, chúng ta trực tiếp đi tìm Vương Bằng Phi.”

“A?” Cận Phong Sa nhất thời không kịp phản ứng.

“Ngu ngốc!” Khương Chi cau mày, nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, cô cũng không để ý đến Cận Phong Sa mà đi theo quản lý phân xưởng.

Trong lòng Vương Bằng Phi có quỷ, hôm nay ông ta sẽ không gặp cô.

Cô chỉ có thể tìm cơ hội lén lút đến gặp ông ta, nếu làm như vậy thì ông ta sẽ không còn e ngại nữa, một số lời nói cũng dễ dàng nói ra hơn.

Trong xưởng có rất nhiều người, có người để ý đến Khương Chi, chẳng qua là không có quản lý phân xưởng ở đây nên bọn họ đều tưởng cô là nữ công nhân mới tới, còn thảo luận chuyện rốt cuộc là khu xưởng nào có nữ công nhân mới xinh đẹp như vậy.

Mặc dù Cận Phong Sa bị mắng nhưng anh ấy cũng không dám nói gì mà vội vàng đuổi theo Khương Chi.

“Kỹ thuật viên Cận, anh không đi cùng cảnh sát sao? Sao anh lại quay lại đây?”

“Kỹ thuật viên Cận, con trai anh ổn chứ? Đã tìm thấy thằng bé chưa?”

“Anh nghe tôi nói này, dù sao Hổ Tử cũng không phải là con ruột của anh mà, mất tích rồi thì thôi vậy.”

“...”

Trên đường đi luôn có công nhân chặn Cận Phong Sa lại nói chuyện mà làm cản trở đường đi của anh ấy.

Cận Phong Sa vốn đang cảm thấy hoảng loạn trong lòng, nhưng khi anh ấy lại nghe thấy mấy chữ “không phải con ruột” thì một cơn lửa giận bùng lên, anh ấy hoàn toàn không khống chế được nắm đ.ấ.m của mình, trực tiếp vung thẳng nắm đ.ấ.m vào mặt người nói.

“Ôi, đánh người kìa! Sắp đánh c.h.ế.t người rồi!”

Một số công nhân ngăn cản đánh nhau, có người hoảng hốt hét lên, còn có người đang sử dụng máy móc, phân xưởng đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Khi gân xanh trên cổ Cận Phong Sa từ từ biến mất, anh ấy ngước mắt lên thì không biết Khương Chi đã đi đâu rồi.

Khương Chi đi theo người quản lý phân xưởng suốt cả chặng đường, giữa đường cô còn lấy trộm một bộ đồ của công nhân xưởng luyện thép ở trên máy móc.

DTV

Bên trong phân xưởng của xưởng luyện thép rất lớn, quanh co ngoằn ngoèo, cuối cùng người quản lý cũng đi đến một văn phòng rộng rãi và sáng sủa.

Khương Chi đứng sau chậu cây xanh lớn đặt ở cửa, cô ẩn mình trong bóng tối, lắng nghe động tĩnh ở bên trong. Chẳng bao lâu, giọng nói hơi dầu mỡ của Vương Bằng Phi vang lên trong văn phòng: “Có chuyện gì vậy?”