Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 353






Trong tiểu thuyết, vì những chuyện bi thương mà mấy anh em Tiểu Qua đã trải qua, cộng thêm chuyện anh g.i.ế.c c.h.ế.t nguyên chủ khiến Thi Liên Chu có chút thương hại bọn nhỏ, nhưng mà loại thương hại này được đặt trong tính cách lạnh lùng bạc bẽo của anh thì lại không thể hiện được mấy phần thương yêu và quan tâm đến mấy đứa nhỏ.

Người mà Thi Liên Chu dành nhiều tâm huyết nhất để bồi dưỡng chính là Tiểu Diệu, một đứa nhỏ bị khiếm khuyết cả về thể chất lẫn tinh thần.

Đáng tiếc, không có tác dụng.

Bây giờ Thi Liên Chu không đón mấy đứa nhỏ đi ngay lập tức, là bởi vì anh có chút thích cô, đồng thời anh cũng tin lời cô, rằng cô sẽ không làm hại đến bọn nhỏ, nhưng việc cô muốn dựa vào mấy đứa nhỏ để có được thiện cảm của Thi Liên Chu thì rõ ràng là không có tác dụng gì.

Suy cho cùng, mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, rất khó nói rõ chuyện trong lòng Thi Liên Chu thì rốt cục cô quan trọng hơn hay mấy đứa nhỏ quan trọng hơn.

Nếu so sánh giữa con trai ruột và một người phụ nữ “tạm thích”, nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ không đặt hai bên ngang nhau để so sánh, bởi vì chuyện này chẳng có gì để so sánh cả.

Tuy nhiên, chính vì đối phương là Thi Liên Chu, cho nên mới có cách nói như vậy.

Cảm xúc của anh quá ít ỏi, đồng thời anh cũng rất keo kiệt trong việc chia sẻ chúng cho người khác.

Người giống như Thi Liên Chu có thể thiêu đốt người khác chỉ bằng một chút cảm xúc, nhưng nếu như nói có tình cảm sâu đậm, vậy thì chưa chắc.

Có phải cô cần phải đến tìm Thi Liên Chu rồi kể cho anh nghe chuyện mình tương tư anh hay không?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì khóe miệng Khương Chi nhếch lên, cô cảm thấy bản thân thật buồn cười.

DTV

Cô lắc đầu rồi nằm xuống giường, thả trôi suy nghĩ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Buổi sáng đầu xuân, không khí như được lọc sạch và trong lành lạ thường.

Khương Chi mua nguyên liệu rồi đi đến căng tin.

Chị gái trong căng tin vừa nhìn thấy cô đã nhiệt tình chào hỏi: “Em gái, sao mấy ngày này cô không đến đây vậy?”

Điều cô ấy không nhắc đến chính là, mấy hôm nay cô ấy không được ngửi mùi thức ăn Khương Chi nấu cho nên cảm thấy không quen, một số người khách còn hỏi thăm cô ấy, nói rằng bánh bọn họ ăn lần trước rất ngon miệng, khi nào căng tin mới bán món đó.

Khương Chi cười cười: “Tôi về quê một chuyến.”

Sau khi chị gái trong căn tin hiểu rồi thì gật đầu, cô ấy nói: “Cô dùng nhà bếp đi.”

Khương Chi gật đầu, bữa sáng cô làm món tiểu long bao, canh trứng và hai chén sữa gừng nhỏ.

Cô quay lại phòng bệnh rồi dùng chìa khóa mở cửa, Tiểu Diệu và Tiểu Qua vẫn đang ngủ say.

Hôm qua hai đứa nhỏ chạy nhảy suốt ngày không ngừng nghỉ, cho nên hai cậu bé đều ngủ rất say, Khương Chi cũng không gọi bọn nhỏ dậy, cô ngồi trước ghế sô pha ăn sáng, tiểu long bao có vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng, nước súp đậm đà thơm nức mũi, còn có mùi gừng thoang thoảng nữa.

Khỏi phải nói, tay nghề của cô rất xuất sắc, mùi thơm của bánh bao tỏa ra, rồi từ từ lan tỏa khắp phòng.

Tiểu Qua đang ngủ thì trở người, cậu bé ngẩng đầu hít mấy hơi, mơ mơ màng màng nói: “Thơm quá.”

Tiểu Diệu đang ngủ ngon lành lại bị mùi hương này đánh thức.

Hai cậu bé vô cùng khó khăn mà rời khỏi giường, Khương Chi cảm thấy buồn cười, cô múc nước cho hai đứa nhỏ, sau khi hai cậu bé rửa mặt đánh răng xong thì bọn họ cùng ngồi ăn bữa sáng thơm phưng phức.

Tiểu long bao có nhân thịt mỡ nạc xen kẽ, canh trứng có màu vàng cam, được trang trí bằng hành lá xắt nhỏ, rất ngon và hợp khẩu vị.

Sau khi hai anh em Tiểu Qua ăn xong thì lại uống thêm một bát sữa gừng thơm dịu, ấm dạ dày ấm người, đúng là một bữa sáng khiến hai cậu bé vô cùng vui vẻ.

Tiểu Qua lười biếng nằm trên sô pha, cậu bé sờ cái bụng căng phồng, thở dài: “Mẹ, đồ ăn mẹ nấu ngon quá đi, con sắp béo như Khương Dược Tiến mất rồi.”

Nhắc đến Khương Dược Tiến, Tiểu Qua liền thở dài, cậu bé khá nhớ người bạn nhỏ này.

Khương Chi đặt tay lên bụng Tiểu Qua rồi xoa xoa, cô nhìn ra được suy nghĩ của cậu bé nên nói: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ về nhà.”