Sắc mặt của Dư Hồng Mai cũng khó coi. Cô ta ở lại huyện Thấm này không được hai ngày, cô ta muốn thừa cơ hội này mà bồi dưỡng tình cảm với Cận Phong Sa nhiều hơn, tốt nhất là trong hai ngày này có thể xác định làm người yêu của anh ấy, đến lúc đó cô ta có thể danh chính ngôn thuận mà đến xưởng luyện thép rồi.
…
Cận Phong Sa vào phòng đã nhìn thấy Hổ Tử đang nằm sấp trên giường vẽ gì đó.
Trong hộp bút có tất cả năm cây bút màu, hiệu Tiên Hạc, cũng là dùng tiền Khương Chi mua cho.
Cận Phong Sa ném gối đầu lên giường, ngồi xuống cạnh Hổ Tử, thăm dò cậu bé: “Con đang vẽ cái gì đó?”
Trên trang giấy là vầng thái dương, có bãi có, có bông hoa, còn có hai người nắm tay nhau, một cao một thấp, một lớn một nhỏ, đáng tiếc trình độ vẻ không được tốt lắm nên gương mặt hơi méo mó, nhìn rất buồn cười.
Chẳng qua chi tiết và đặc điểm thì vẫn có.
Ví dụ như, trên gương mặt người cao hơn có mộ vết sẹo, ở người thấp hơn thì có miệng hơn trệ xuống, nhìn rất lạnh lùng.
Cận Phong Sa ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn những nét vẽ ngây thơ, chưa thành thục của Hổ Tử mà cảm xúc của anh ấy cũng chập chùng, cũng cảm thấy đắng chát.
Hổ Tử hơi hất cằm lên, vẻ mặt đắc ý: “Rất giống đúng không?”
Chính cậu nhóc cũng cảm thấy mình rất có năng khiếu vẽ vời.
Cổ họng Cận Phong Sa hơi động đậy, ánh ấy lấy tay che mí mắt, sau đó lại thuận tay lau một cái, rồi lại móc từ trong túi mình ra một thứ được bao bọc lại bằng giấy báo, đưa cho Hổ Tử: “Cho con này. Cha không có bản lĩnh nên chỉ có thể cho con bấy nhiêu đây thôi.
Hổ Tử sửng sờ, cậu bé nhận lấy trong vô thức, ngoài miệng còn hỏi: “Cái gì vậy ạ?”
Bọc giấy vừa được mở ra thì một sấp tiền mười đồng được xếp ngay ngắn, chỉnh tề lập tức lộ ra, đếm sơ cũng khoảng ba bốn trăm đồng.
Vành mắt của Hổ Tử đau xót, cũng không nhìn anh ấy, cậu bé buồn buồn nói: “Con không cần!”
Giọng của Cận Phong Sa hơi nghẹn ngào, nhưng anh ấy cố gắng vực dậy tinh thần, thu lại cảm xúc của mình: “Cha nuôi con lâu như vậy, cũng không thể để con ra đi người không được, con cầm đi, thân thể của cha vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn có thể kiếm tiền! Chờ con cưới vợ, cha còn cho con tiền sính lễ nữa, có được không?”
Hổ Tử không kiềm chế được nữa, cậu bé ôm Cận Phong Sa khóc lớn, tiếng khóc khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Giọng nói của cậu bé ngắt quãng, mang theo sự ấm ức của trẻ con thường có: “Con không đi nữa! Con không muốn đi!”
Một một tia buồn bã hiện lên trong mắt Cận Phong Sa, anh ấy vuốt tóc Hổ Tử, khàn giọng nói: “Con đang nói mấy lời ngốc nghếch gì thế? Không phải con muốn đi học cùng mấy người em trai của mình nhất sao? Hơn nữa con đã hứa với em trai rồi mà, nam tử hán đại trượng phu, nói lời thì phải giữ lời!”
Hồ Tử khóc lóc thảm thiết, một lúc lâu vẫn không thể dừng lại.
Mặc dù hai cha con không có quan hệ huyết thống nhưng lại có duyên làm người thân này, lặng lẽ tiêu hóa nỗi buồn về cuộc chia ly sắp đến.
Không biết qua bao lâu, Hồ Tử dần dần ngừng khóc.
Hổ Tử đẩy tiền ra sau, cơ thể hơi co giật vì khóc quá lâu, cậu bé nói: “Con không cần số tiền này, cha sắp kết hôn rồi, không có tiền thì sao có thể cưới vợ được chứ? Con không thích Dư Hồng Mai, cha tiết kiệm thêm chút tiền, cưới một người vợ xinh đẹp đi?”
DTV
Vừa dứt lời, một người hiện lên trong đầu Hổ Tử: người mẹ “ác độc” của cậu bé.
Nghĩ như vậy, Hồ Tử bất đắc dĩ nói: “Mặc dù Khương Chi Tử không mấy thành công trong việc làm người, nhưng bà ấy rất xinh đẹp. Nếu cha cưới bà ấy, con sẽ giúp cha để mắt đến bà ấy mỗi ngày, bà ấy tốt hơn Dư Hồng Mai.”
Khóe mắt Cận Phong Sa giật giật, nỗi buồn vốn có biến thành khóc không được mà cười cũng không xong.