Tiểu Diệu chỉ chạy đến gần đó, cậu bé hơi sợ hãi nên không dám đến gần nữa.
Hổ Tử không kìm được, trên gương mặt rất giống Thi Liên Chu lập tức lộ ra biểu cảm vừa khóc vừa cười, cậu nhóc nhanh chóng dùng tay lau khóe mắt, cười toe toét với Tiểu Diệu nói: “Trụ Tử.”
Tiểu Diệu khóc như mưa, ôm chặt Hổ Tử nhưng không cẩn thận làm va chạm đến vết thương trên người khiếu cậu bé đau quá phải nhe răng trợn mắt.
Hổ Tử giật mình, đẩy cậu bé ra, nói: “Làm sao vậy?”
Tiểu Diệu mặc kệ cơn đau, giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào: “Anh, anh theo chúng em trở về đi, mẹ đã thay đổi rồi, mẹ đối xử với em và Tiểu Qua rất tốt, mỗi ngày đều có thể ăn bánh màn thầu và thịt, chúng ta quay về thôn Khương Gia, cùng nhau đi học, được không?”
Hổ Tử nghẹn ngào, cậu nhóc im lặng không nói lời nào, sau cùng chỉ lắc đầu một cái.
“Anh!” Tiểu Diệu sốt ruột đến mức không chịu được, trong đôi mắt hạnh vừa đen vừa to đã đầy nước.
Cận Phong Sa đứng một bên, lúc nhìn thấy Tiểu Diệu nhào đến thì anh ấy đã dừng bước lại, xuyên qua ánh sáng, nhìn về phía Khương Chi và Tiểu Qua đứng gần đó, Cận Phong Sa nhíu mày, trên gương mặt có vết sẹo khẽ động, trông anh ấy càng hung dữ hơn ngày thường.
“Con trai, đây là gia đình của Cương Thiết sao?” Một người phụ nữ lớn tuổi bó chân, mặc áo khoát đen, quần bông đen, trên đầu còn trùm khăn, trùm kín tất cả mái tóc đã hoa râm, chỉ có đôi mắt hõm sâu trong hốc mắt làm lộ vẻ đáng sợ và hung dữ của bà ta.
DTV
Hai cánh tay của bà ta đều ẩn bên trong tay áo, ánh mắt nhìn Hổ Tử và Tiểu Diệu đầy ý dò xét.
Cận Phong Sa gật đầu “Vâng” một tiếng.
Tiểu Diệu nghe thấy tiếng nói này thì nhìn thoáng qua, lúc này cậu bé bị dọa sợ phải lùi về sau một bước nhưng bàn tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Hổ Tử.
Khương Chi thấy vậy cũng kéo Tiểu Qua đến gần, đứng cách Hổ Tử và Tiểu Diệu không xa lắm.
Nhìn thấy Khương Chi, lần đầu tiên Hổ Tử không lên tiếng trước cũng không còn làm mặt lạnh nữa.
Cận Phong Sa lẳng lặng nhìn Khương Chi một lát, thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì về nhà rồi nói.”
Khương Chi nhìn về phía Tiểu Qua, rồi nhìn Tiểu Diệu, thấy ánh mắt chờ mong và khẩn cầu của hai anh em, còn kèm theo chút nịnh nọt thì cô cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Bà Anh dò xét nhìn về phía Khương Chi, vẻ mặt bà ta hơi ngạc nhiên, trong mắt cũng lóe lên vẻ khinh thường.
Đêm hôm khuya khoắt còn chạy đến nhà đàn ông.
Đột nhiên bà ta phát hiện khủy tay của mình bị siết chặt, bà ta quay đầu lại nhìn mới thấy người đang kéo tay mình là Dư Hồng Mai.
Cô gái này là con gái một họ hàng xa của bà ta, tuy không tính là xinh đẹp nhưng thắng ở bộ n.g.ự.c to, m.ô.n.g cũng vểnh lên, xem thế nào cũng thấy đây là một người có thể sinh con trai, rất xứng đôi với Cận Phong Sa nhà bà ta.
Nghĩ đến đây, bà Anh lên giọng: “Đồng chí, cô xinh đẹp như vậy, đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến nhà đàn ông, nếu để hàng xóm của Phong Sa nhìn thấy, thật sự sẽ đồn thổi rất nhiều lời đàm tiếu, tôi thấy có gì thì cứ nói ngay đây đi!”
Cận Phong Sa nhíu mày nhìn mẹ mình, trong lòng thấy không thoải mái.
Dư Hồng Mai cũng thấy Cận Phong Sa không vui, trong lòng cô ta sa sầm, không nhịn được mở miệng nói nhưng lời từ trong miệng cô ta thì cực kỳ ngọt ngào: “Anh Phong Sa, em thấy dì nói rất có lý, chẳng phải họ đến đây vì Cận Cương Thiết sao?”
Cô ta từ ngàn dặm xa xôi đến huyện Thấm này cũng không phải để làm mẹ kế người ta.
Cận Phong Sa là công nhân kỹ thuật, kiếm được khá nhiều tiền, lương thực và hàng hóa đều được hưởng từ quốc gia, vả lại dáng người anh ấy cao to, tuy gương mặt không dễ nhìn nhưng rất nam tính, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha một người có điều kiện như vậy.
Còn về phần Cận Cương Thiết, nếu để mẹ ruột đón đi thì tốt nhưng nếu vẫn không đi, chờ xem sau này cô ta làm sao trị thằng nhóc này.