Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 344




Cô gật đầu nói: “Đi thôi!”

Ba mẹ con thu dọn một chút rồi ra khỏi bệnh viện, Tiểu Diệu nhìn thấy xe đạp mới tinh thì bất ngờ nói: “Mẹ, mẹ mới mua xe đạp sao?”

Cậu bé vẫn chưa có hiểu biết chính xác về tiền ít hay tiền nhiều nhưng vẫn biết được xe đạp là đồ vật đắt tiền.

“Tiểu Diệu ngồi ở phía trước, Tiểu Diệu ngồi ở phía sau ôm mẹ, được không?” Khương Chi ngẫm nghĩ rồi quyết định, vì trên người Tiểu Diệu còn có vết thương nên để cậu bé ngồi ở phía trước, nắm lấy tay lái thì không đụng phải vết thương.

Hai anh em rất ngoan ngoãn, đồng thanh nói một tiếng: “Được ạ.”

Khương Chi ra sức đạp xe, xe đạp chậm rãi chạy thẳng về phía xưởng thép, trên đường đi còn gặp người bán hàng rong bán kẹo hồ lô, cô thuận tay mua ba xâu, trong chớp mắt Tiểu Qua và Tiểu Diệu đều vui mừng, cười không thấy mắt.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đã đến xưởng luyện thép của huyện Thấm.

Lúc này vẫn chưa phải là giờ tan tầm, ở trước cổng xưởng rất vắng người.

Khương Chi là người đã quen mặt, bác bảo vệ giữ cổng cũng không cần hỏi nhiều, cứ như vậy mà để cô dẫn hai đứa bé bước vào xưởng.

“Mẹ, anh cả ở đây sao?” Tiểu Diệu nghe thấy tiếng ồn trong xưởng luyện thép thì nhíu mày.

Không đợi Khương Chi kịp trả lời, Tiểu Qua đã trả lời trước: “Ở ngay đây! Lần trước em đã nhìn thấy anh cả rồi.”

Khương Chi dẫn hai đứa đến khu trường học của xưởng.

“Anh cả đi học ở đây sao?” Tiểu Qua thò đầu ra nhìn. Vẻ mặt nhóc con vô cùng tò mò, lần trước cậu bé không được vào cổng nên cũng chưa từng đến trường học này.

“Ừm.” Khương Chi khẽ trả lời. Cô suy nghĩ không biết một lúc nữa, Hổ Tử gặp được Tiểu Diệu và Tiểu Qua sẽ là cảnh tượng thế nào.

Đến năm giờ rưỡi, tiếng chuông tan học đã reo lên.

Các học sinh từ trong lớp học bắt đầu chen chúc, ùa ra.

Tiểu Qua và Tiểu Diệu nhón chân, mong muốn tìm thấy Hổ Tử từ trong đám đông.

Lúc này có một cô bé cột b.í.m tóc sừng dê, mặc áo khoác có họa tiết rất vui mắt chạy đến, cô bé ngẩng gương mặt nhỏ trắng nõn lên cười: “Dì! Dì lại đến thăm Cận Cương Thiết sao?”

Ý cười trên mặt Khương Chi càng dịu dàng hơn, cô hơi khom lưng nói: “San Sàn à, đúng vậy, dì đến tìm Cận Cương Thiết, cháu có thể đi gọi nhóc con đó đến đây giúp dì không?”

Môi đỏ nhỏ bé của Hồ San San cong lên, cô bé lắc đầu nói: “chiều nay Cận Cương Thiết không đến trường ạ, cháu nghe Đại Tráng nói bà nội và mẹ kế của cậu ấy đến, chú Phong Sa đã dẫn họ đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm rồi.”

Khương Chi nheo mắt như có điều uy nghĩ: “Mẹ kế sao?”

Hồ San San nặng nề gật đầu, bóp đầu ngón tay mình, nghiêm túc nói: “Mẹ kế ạ. Dì, dì không phải mẹ ruột của Cận Cương Thiết sao? Bây giờ chú Phong Sa kết hôn thì vợ của chú ấy không phải mẹ kế của Cận Cương Thiết à?

Cô bé gật gù đắc ý mà giải thích một tràng, dáng vẻ đáng yêu thế này khiến người ta nhìn thôi cũng thấy buồn cười.

Tính tình Hổ Tử nóng nảy, nếu cậu bé biết Cận Phong Sa kết hôn, cưới vợ mới thì chỉ sợ trong lòng sẽ không dễ chịu. Ăn cơm sao?

Tiểu Diệu và Tiểu Qua lại không hiểu gì, hai anh em chỉ sốt ruột vò đầu bức tai: “Mẹ, anh cả không có ở đây à?”

Lúc này Hồ San San mới chú ý đến hai anh trai nhỏ xinh đẹp, cô bé hoảng hốt nói: “Ồ, hai người đều xinh đẹp như Cận Cương Thiết!”

Tiểu Diệu da mặt mỏng, cậu bé lập tức xấu hổ, đỏ mặt.

Hồ San San đưa tay kéo tay Tiểu Qua và Tiểu Diệu, nhỏ giọng, nũng nịu nói: “Hai người chơi với tớ được không?”

Tiểu Qua chớp mắt, già dặn nói: “Không được, chúng tớ phải đi tìm anh trai.”

Khương Chi mỉm cười không nói chuyện, một lúc lâu sau mới nói: “Chờ ở đây một lát đi, đợi một lúc nữa thì họ cũng sẽ trở về thôi.”

Vừa nghe thấy họ không đi ngay, Hồ San San vui mừng như điên, thế là cô bé kéo tay hai anh em muốn chạy về phía khu nhà ở, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét: “Chúng ta đến đống cát chơi được không? San San làm người đất nhỏ cho hai cậu.”

DTV

Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều không động đậy, cả hai chỉ nhìn về phía Khương Chi.

Khương Chi khẽ gật đầu, sau đó một đoàn người mới đi về phía khu nhà ở.