Ánh sáng màu xanh nhạt soi vào gương mặt của thiếu niên, cũng soi rõ những gồ ghề, lồi lõm trên mặt cậu ấy.
Đó là một gương mặt đáng sợ đầy sẹo vì phỏng.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa, kèm theo đó là một giọng nói rất dễ nghe của phụ nữ: “Nam Lâm, con đã ngủ chưa? Nam Lâm, mở cửa cho mẹ vào, mẹ đã làm chút bánh pudding cho con đây.”
Thiếu niên giật mình, kéo mạnh rèm cửa, che kín gương mặt mình, mãi đến khi tiếng bước đi ngoài cửa dần nhỏ lại và không còn nữa thì cậu ấy mới thì thào, khẽ nói: “Không phải mẹ.”
Mẹ.
“Mẹ!”
Khương Chi giật mình tỉnh giấc.
“Mẹ đã tỉnh rồi.” Tiểu Qua vui vẻ thốt lên.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Đôi mày nhỏ của Tiểu Diệu cau lại, cậu bé đưa tay qua sờ mặt cô.
Khương Chi ngẩn người, cô cũng sờ lên mặt mình trong vô thức, một bàn tay đều ẩm ướt.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhớ đến cảnh tượng mình đã thấy trong mơ, ngón tay cô cũng run lên nhè nhẹ, giống như đang đè nén cảm xúc.
“Mẹ làm sao vậy ạ?” Tiểu Diệu hơi nghi ngờ. Lúc hai anh em thức dậy thì đã nhìn thấy mẹ nhíu chặt lông mày, ngủ say trên ghế sô pha, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó mà cậy bé nghe không hiểu.
Khương Chi nhẹ nhàng kéo hai nhóc con vào lòng mình, ngừi mùi thuốc thoang thoảng trong phòng bệnh, cơ thể căng cứng của cô mới từ từ thả lỏng ra.
Cô biết giấc mơ vừa rồi chính là tình tiết từng xuất hiện trong nguyên tác.
Trong mơ, Thi Liên Chu vẫn là dáng vẻ đó nhưng khí thế trên người anh càng áp bức hơn, lúc nhíu mày, ở đuôi mắt cũng xuất hiện nếp nhăn nhưng không thấy anh già đi, mà ngược lại càng khiến anh thêm phần quyến rủ, thành thục hơn.
Ở thời điểm đó, anh đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang có địa vị cực cao.
Cô không hiểu giấc mơ này biểu thị điều gì nhưng trong nháy mắt cô chợt hiểu ra.
Lúc mấy đứa bé trở về mới mười tuổi, mặc dù tính cách chúng đều có chỗ thiếu sót nhưng chỉ cần được dạy dỗ tốt thì tính cách của chúng sẽ tốt hơn, thế nhưng thực tế chính là tâm lý của chúng lại càng gặp chướng ngại nghiêm trọng hơn, một người hoàn toàn trở thành đứa con ăn chơi trác táng, một người trở thành người vô hình, một người thì cô đơn cả một đời.
Mặc dù Thi Liên Chu chưa từng thân thiết với mấy đứa bé nhưng vì anh là một người cha nên cũng muốn cho chúng một ngôi nhà.
Vậy vì sao lại đến mức đó?
Người phụ nữ mặc váy đỏ trong mơ kia cũng chính là vai nữ CP với anh, cô ta cố chấp yêu anh, vậy có phải cũng chính vì thế mà cô ta làm tổn thương đến những đứa trẻ vốn đã rất đáng thương này không?
Trong nguyên tác, mấy đứa nhỏ ở gần người phụ nữ này, nếu cô ta thật sự tốt với chúng thì làm sao chúng có thể thành ra như thế?
Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, đáy mắt lướt qua tia sáng sắc bén.
Cô không thể để mấy đứa bé này đến chỗ Thi Liên Chu, một đứa cũng không nhưng nếu cô công khai khẳng định như vậy là không được, vì vậy Khương Chi quyết định sẽ đánh cược một lần, cô phải chen lên làm vai nữ CP của anh.
Phải liều một phen, từ xe kéo biến thành xe có động cơ.
Tốt xấu gì thì cô vẫn có thể dựa vào sự hứng thú và ưa thích của Thi Liên Chu dành cho mình để chiếm được một số lợi thế, huống hồ cô còn chăm sóc mấy đứa bé nên không thể nói cô đứng ở thế thất bại, tối thiểu nhất thì tiềm lực của cô vẫn đang đứng ngang hàng với vai nữ CP kia.
Sự liên kết mạnh mẽ giữa quyền thế và quyền thế, thiên kim và thiếu gia.
Cô cảm thấy mình có thể phá vỡ quy tắc cũ này, không thể câu nệ nội dung cốt truyện mãi.
“Mẹ?”
“Mẹ?”
Hai nhóc con mờ mịt không hiểu gì nhưng vẫn ôm lấy Khương Chi theo phản xạ.
“Mẹ không sao.” Đôi mắt của Khương Chi hơi cong, cô nở nụ cười.
“Mẹ, chúng ta mau đi tìm anh cả đi ạ!” Tiểu Diệu chớp mắt, trong giọng nói bập bẹ còn đầy lo lắng.
Khương Chi nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều.