Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 337




Vu Hân nhìn các bạn học châu đầu ghé tai, dùng ánh mắt khinh thường bàn luận về Khương Chi thì trong lòng cô ta rất thoải mái.

Cô ta chậm rãi đi đến trước bàn của Khương Chi, giơ lon nước có gas đã khui trong tay lên, để ở trước mặt Tiểu Diệu và Tiểu Qua, âm dương quái khí nói: “Này, nước có gas, một lọ chỉ có một hào năm, chắc là con của cô còn chưa từng uống qua chứ gì? Tôi mời.”

DTV

Mày Phó Đông Thăng cau lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Chi thì ông ấy nhịn không được nói: “Vị nữ đồng chí này, cô thật sự rất ồn ào, ăn cơm thì phải ra ăn cơm, bày ra tư thế diễu võ dương oai làm cái gì?”

Vu Hân sửng sốt, dường như lúc này mới chú ý đến Phó Đông Thăng.

Ánh mắt của Vu Hân chợt lóe, đột nhiên cười nói: “Khương Chi à, đây là ba dượng mà cô tìm cho tụi nhỏ sao?”

Lời còn chưa dứt, cô ta lại nói tiếp: “Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ giàu có, nhưng mà tuổi hơi lớn tí, tuổi này của ông ấy thì có thể làm ba của cô rồi ấy chứ? Khương Chi à, cô thật sự không biết chọn.”

Sắc mặt Phó Đông Thăng xanh mét, hung hăng đập vào mặt bàn một cái: “Miệng chó không phun được ngà voi!”

Ông ấy làm việc có văn hóa nên không bày ra được tư thế của người đàn bà đanh đá chửi đổng lên được, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.

Vu Hân cũng không để ý Phó Đông Thăng đang tức giận, mà lại nhắm toàn bộ hỏa lực vào Khương Chi, thấy cô không nói lời nào, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như trước thì cô ta không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Làm bộ làm tịch.”

Cô ta vẫn còn ghi hận chuyện Dương Nghị theo Khương Chi lên huyện Thấm, tham gia vào vụ án lớn kia, xong việc cũng không có nửa câu giải thích với cô ta mà ở luôn trong đồn công an, nếu như không phải tâm trạng đang buồn bực thì cô ta cũng sẽ không tìm các bạn cùng lớp ra tụ họp.

Đột nhiên, cô ta nói: “Khương Chi, không phải cô đang phạm tội sao? Sao lại được ra ngoài rồi?”

Tuy rằng cô ta không tin là Khương Chi có liên quan đến vụ án ở đồn công an, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô ta mượn chuyện này mà giẫm đạp mấy cái.

Quả nhiên, cô ta vừa nói xong, đừng nói là bạn cùng lớp năm cấp hai, cho dù là người đang ăn cơm ở tiệm cũng quay đầu lại nhìn sang đây, thời buổi này, người phạm tội mà vào đồn công an thì sẽ bị người ta phỉ nhổ.

Vẻ mặt của Khương Chi có chút không kiên nhẫn, thật ra cô lười đối phó với Vu Hân nhưng cô vẫn muốn giữ mặt mũi của mình.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi ngay bên cạnh cô, gắt gao nắm chặt lấy tay cô, khi khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đối diện với Vu Hân thì tràn đầy phẫn nộ.

Bọn họ đều nhìn ra, cái dì xấu xí này đang tìm phiền toái.

Khương Chi không tiếp chiêu, Vu Hân có cảm giác như vừa đ.ấ.m một quyền vào bông, tức giận nhưng không thể nào phát ra, chú ý tới ánh mắt của Tiểu Diệu và Tiểu Qua, không khỏi giận mắng: “Trừng cái gì mà trừng? Hai đứa con hoang không có ba!”

Nghe được lời này, ánh mắt Khương Chi lạnh lùng xuống, lạnh lẽo nói: “Cô lặp lại lần nữa.”

“Nói thì nói! Đồ không có ba…” Vu Hân cười lạnh, nhưng mà vừa mới nói được một nửa thì cô ta lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Chi, giọng nói đột nhiên im bặt, một cảm giác chạy lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng của cô ta.

Khương Chi tiện tay nắm lấy lon nước có gas mà Vu Hân đặt ở trên bàn, đứng dậy đến gần cô ta, làm cho cô ta sợ đến mức lùi lại mấy bước.

Lưng của Vu Hân tựa vào cạnh bàn, lắp bắp nói: “Cô…cô muốn làm cái gì!”

Khương Chi nắm lấy cổ áo cô ta, giơ tay, đổ nước có gas từ đầu cô ta xuống, chảy dọc theo trán lướt qua lông mi và đôi mắt, miệng, màu cam của nước có gas cứ tí tách tí tách.

Vu Hân há to miệng thở hổn hển, nước có gas chảy vào trong miệng, cô ta lại vội vàng nhổ ra bên ngoài.

Khương Chi ném lon nước có gas rỗng đi, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại đầy sự châm biếm: “Nước có gas uống ngon không? Muốn tôi đút nhiều hơn không? Bạn học cấp hai? Học cấp ba rồi? Hiểu pháp luật sao? Có biết là phỉ báng và gây hấn cũng được tính là tội không?”

Vu Hân lảo đảo, vẻ mặt kinh ngạc, sự sợ hãi tràn ra từ tận trong lòng.