Vương Ngạn Long cũng không làm cái, chỉ kéo Vân Tường, dựa vào góc tường nhỏ giọng thì thầm gì đó với bà ấy.
Đột nhiên, vang lên tiếng Vân Tường tuyệt vọng đến tận cùng: “Ông điên rồi! Vương Ngạn Long, ông thật sự điên rồi!”
Bà ấy đột nhiên lao tới trước bàn, cầm d.a.o rọc giấy ở bên trên, khoa tay múa chân nhắm vào Vương Ngạn Long, khuôn mặt xong đẹp lúc này đầy vẻ dữ tợn, bà ấy gào to thảm thiết: “Cút! Anh cút đi! Tôi muốn ly hôn với anh”.
Bà ấy chưa bao giờ kiên định như khoảnh khắc này.
Sự bình thản vốn có vì không còn hy vọng mà như được dầu bôi trơn, dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“A ——”
Cánh tay Vương Ngạn Long vô tình bị cắt một vệt, m.á.u tươi chảy ròng ròng, ông ta hét lên một tiếng vừa lăn vừa bò ra khỏi tòa soạn báo.
Tòa soạn báo rơi vào bầu không khí im lặng.
“Xoạch ——”
Dao rọc giấy rơi xuống đất, Vân Tường ngã ngồi trên mặt đất như mất hết sức lực.
Một lúc lâu sau, đột nhiên bà ấy ôm mặt khóc thành tiếng, như muốn trút ra hết nỗi đau khổ hơn hai mươi năm của bản thân.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần ngừng lại.
Khương Chi xé gói giấy bánh mì cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua, để hai đứa ngồi trên ghế ăn, bản thân cô đứng dậy đi về phía Vân Tường.
Cô bình tĩnh hỏi: “Nghĩ kỹ chưa? Muốn ly hôn không?”
Vân Tường nhúc nhích, bà ấy đỡ tường từ từ đứng dậy, giọng nói khàn khàn, rồi lại c.h.é.m đinh chặt sắt: “Ly hôn!”
Bà ấy đã phấn đấu quên mình rất nhiều vì tình yêu này, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu: “A Tường, tôi thiếu rất nhiều tiền, thật sự không có cách gì, nếu còn không có, nhất định bọn họ sẽ c.h.ặ.t t.a.y tôi, em cứu tôi đi. Ông chủ Trương, ông ta muốn…… Muốn em một đêm.”
Khương Chi nhìn thật sâu vào mắt bà ấy, khóe môi nhếch lên: “Có hứng thú theo tôi làm việc không?”
Vẫn câu nói tương tự, cô đã từng hỏi Trương Anh Tử, cũng từng hỏi Phó Đông Thăng.
Vân Tường đứng thẳng người, kinh ngạc nhìn cô.
Qua một hồi lâu, bà ấy mới từ từ mở miệng: “Dựa vào tính tình của Đông Thăng, chắc hẳn ông ấy đã sớm đề cử tôi với cô, nhưng lúc nãy cô chỉ nhắc tới máy móc, không hề đưa cành ôliu cho tôi, nhìn điệu bộ cũng không muốn sử dụng tôi. Là bởi vì Vương Ngạn Long?”
Khương Chi không tỏ rõ ý kiến.
Trong trong tình cảm Vân Tường quá cố chấp, nói khó nghe thì chính là một cây gân, nhưng cư xử thì là chuyện khác, cũng không phải là một người ngu ngốc.
Môi Vân Tường trắng bệch như cắt không còn giọt máu, khó khăn ép ra một câu: “Cô cảm thấy hiện giờ tôi còn tư cách sao?”
Trong lúc nói chuyện, ngón tay bà ấy vẫn còn run rẩy, vẻ mặt chua chát.
Khương Chi lắc đầu, nét mặt thản nhiên: “Vấn đề không phải tôi cảm thấy thế nào, mà là bà cảm thấy thế nào.”
Trái tim Vân Tường vốn dĩ đã đông cứng thành vũng nước đọng bỗng nhiên rung động, ánh mắt lóe lên
Bà ấy tiến hai bước tới gần, nhìn Khương Chi, mạnh mẽ thu hơi nước trong mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể, tôi nguyện lòng theo cô làm việc. Tuy nhiên, cần phải đợi sau khi tôi ly hôn, còn phải chiến đấu một trận ác liệt.”
DTV
Khương Chi hơi kinh ngạc, thu lại sự thờ ơ mà trở lên nghiêm túc hơn vài phần.
Cô có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Vân Tường, nếu bà ấy không thành công, hoặc không có cách nào xử lý được chuyện của Vương Ngạn Long, vậy bà ấy cũng không thể đi theo cô làm việc, còn ngược lại, bà ấy sẽ là một con người mới, là công trạng đầu tiên khi bà ấy tham gia với cô.
Vân Tường biết chính xác cô muốn một cấp dưới như thế nào.
Khương Chi giương đuôi mắt, đáy mắt hiện lên ý cười: “Tôi tin tưởng bà.”