Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 333




Vương Ngạn Long nghe ra giọng nói của Phó Đông Thăng, vì say rượu mà khuôn mặt đỏ bừng lên: “Phó Đông Thăng? Sao ông lại ở đây? Vân Tường, cô biết rõ tên này có ý với cô mà còn cho ông ấy bước vào, cô có ý gì?”

Nói xong, ông ta đẩy Phó Đông Thăng ra, loạng choạng đi về phía Vân Tường.

Khương Chi cau mày, ôm Tiểu Diệu và Tiểu Qua về bên cạnh.

Vương Ngạn Long kẹp chặt lấy cánh tay Vân Tường, tức giận nói: “Cô cái đồ đàn bà thối, có phải cô đội nón xanh cho ông mày không?!”

Vân Tường cứng đờ, chưa kịp phản ứng thì bàn tay to lớn như quạt hương bồ của Vương Ngạn Long đã tát về phía bà ấy.

Khương Chi trầm mặc phút chốc, giơ chân, đá mạnh vào bắp chân của Vương Ngạn Long khiến cú tát rơi vào khoảng không, ông ta cũng kêu rên một tiếng rồi lăn xuống đất.

Ánh mắt của Tiểu Qua sáng lấp lánh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật ngầu!”

Khóe miệng của Khương Chi giật giật, nheo mắt nhìn Tiểu Qua, sợ sau này cậu bé bị cô ảnh hưởng, trở thành một “Phần tử bạo lực”.

Tiểu Diệu đưa tay ôm lấy eo Khương Chi, không lên tiếng, trong ánh mắt cũng không có sợ hãi, lặng yên không giống như một đứa trẻ.

Khương Chi cụp mắt xuống, trong lòng thầm nghĩ, đúng là có gien của Thi Liên Chu, mấy đứa nhỏ đều không giống người thường.

Vân Tường loạng choạng lui về phía sau hai bước, bà ấy cúi đầu nhìn Vương Ngạn Long trên mặt đất, đang la hét không ngừng, không còn ôn nhu như lúc còn trẻ, trong cổ đột nhiên phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở, không biết là tiếng khóc hay cười.

Phó Đông Thăng lấy lại bình tĩnh, đi tới bên cạnh Khương Chi, lại nhìn Vân Tường, hỏi: “Không sao chứ?”

Vân Tường nhắm mắt, đầu lại chảy máu, bà ấy không muốn lau, chỉ nhìn về phía Khương Chi, giọng nói nghẹn ngào: “3000 đồng tiền, thì cô mang chiếc máy kia đi.”

Có một số người, không bức ép một chút thì vĩnh viễn không đưa ra được quyết định.

Cái tát hôm nay của Vương Ngạn Long, cho dù là không rơi xuống mặt Vân Tường thì cũng khiến bà ấy cứng rắn hơn vài phần, tóm lại đã không còn giống như ốc sên và rùa, rụt rè sợ hãi không dám vươn tay ra.

Khương Chi gật đầu: “Được! Phó biên tập, tôi đợi ở đây, ông đi tìm người, mang máy đi trước, tạm thời để ở nhà ông.”

Phó Đông Thăng muốn nói lại thôi, nhưng đối diện với ánh mắt của Khương Chi thì vẫn đồng ý một tiếng, rồi vội vàng đi mất.

Vương Ngạn Long rú lên, bám vào chiếc bàn bò dậy, ngoài miệng vẫn không sạch sẽ, hùng hổ chửi: “Vân Tường, c.h.ế.t tiệt, cô cũng dám đánh chồng mình sao? Tôi thấy cô ngứa da rồi!”

Ông ta say lờ đờ mờ mịt đứng dậy, giơ tay lại muốn đánh Vân Tường, lúc này, mới đột nhiên nhìn thấy Khương Chi ngồi bên cạnh bàn.

“Cô lại là ai?” Ông ta dụi dụi mắt, mới thấy rõ Khương Chi, sắc mặt hơi thay đổi, vuốt tóc, trong tình trạng đứng còn không vững, lại tạo một dáng vẻ tao nhã lịch sự: “Đồng chí, cô đến tòa soạn báo là muốn đăng tin gì?”

“Đồng chí, tôi là ông chủ của tòa soạn báo này, cô có nhu cầu gì có thể nói với tôi.” Vương Ngạn Long ha hả cười nói.

Đôi mắt đen của Khương Chi lạnh lùng liếc ông ta.

Tướng mạo của Vương Ngạn Long đúng là rất ổn, nếu không phải cả người đầy mùi rượu, với lại dáng người lộ vẻ mập mạp, mà chỉ nhìn sơ qua khuôn mặt của ông ta thì đúng là một ông chú trung niên tuấn tú, khí chất tao nhã, da mặt trắng nõn, đúng là ứng với câu nói: Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hóa ra, bộ da thật sự có thể lừa người.

Ánh mắt Khương Chi hơi lóe, trên đời này người có thể so sánh với Thi Liên Chu e là đã không còn ai.

Vân Tường nhìn Vương Ngạn Long làm ra vẻ muốn lấy lòng Khương Chi thì chỉ cảm thấy ghê tởm.

Sắc mặt bà ấy xám như tro, xô Vương Ngạn Long ra nói: “Đủ rồi! Anh cút đi ra ngoài cho tôi!”

“Có phải cô bị điên rồi không!” Vương Ngạn Long né tránh, vốn muốn đánh Vân Tường một trận, nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của người phía sau, ông ta thu lại ý định, không dám giơ tay.

Vân Tường nức nở, mặt đầy vẻ thống khổ: “Anh đi ngay đi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Vương Ngạn Long nghe giọng nói khàn khàn của bà ấy thì kinh ngạc hoảng sợ, khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh hờ hững của Khương Chi, nảy sinh một cảm giác bức bách, ánh mắt ông ta lóe lên, đột nhiên kéo tay Vân Tường đi tới một góc.

“Anh muốn làm gì?!” Cơ thể Vân Tường run rẩy như cầy sấy.

Khương Chi nhíu mày, ôm Tiểu Diệu và Tiểu Qua, không cho bọn chúng đi xem.