Phó Đông Thăng thở dài, mất sức lực, cả người trở nên uể oải, ông ấy nói: “Không phải tôi đã nói với cô chuyện tôi sắp rời khỏi nhà xuất bản Văn học Nhân Dân, đi theo một người chủ khác làm ăn rồi sao?”
Vân Tường hơi kinh ngạc: “Người chủ mà anh nói, chẳng lẽ chính là vị nữ đồng chí này sao?”
Khi bà ấy nói đến chuyện đóng cửa tòa soạn và bán máy in, bà ấy đã nghe Phó Đông Thăng đề cập đến chuyện này.
Vừa mới dứt lời, Vân Tường tự biết mình đã lỡ lời, bà ấy vội nói: “Đồng chí, tôi không có ý coi thường cô đâu, tôi chỉ không ngờ rằng người có thể thuyết phục Đông Thăng ra ngoài kinh doanh riêng lại trẻ tuổi đến như vậy.”
Đúng vậy, trẻ tuổi đến như vậy.
Nữ đồng chí đã giúp đỡ bà ấy này có đôi mắt quả hạnh, đôi môi hình trái tim, vô cùng có khí thế, có thể nhìn ra được điểm này từ chuyện cô dám đối đầu với Mẫn Tử Nghi, còn khiến anh ta hoảng sợ rút lui, nếu chỉ nói về khí thế, cô gái này là một người chủ thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Khương Chi cũng không để ý, cô nhìn Vân Tường: “Tôi muốn mua lại máy móc của bà, cho cái giá thấp nhấp đi.”
Cô không hề đề cập đến chuyện muốn thuê Vân Tường.
DTV
Cô không đánh giá cao kiểu phụ nữ cho dù đã dồn bản thân vào đường cùng mà vẫn muốn dính lấy đàn ông này, cô càng sẽ không kéo người phụ nữ này vào nhóm để cùng nhau làm ăn, bởi vì chồng bà ấy giống như một quả b.o.m hẹn giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tình huống của Vân Tường có phần giống với Trương Anh Tử, nhưng mà, một người là vì người nhà, còn một người là vì chồng.
Phó Đông Thăng nhìn Khương Chi một cái, ông ấy nghe hiểu được ý của cô.
Gương mặt Phó Đông Thăng khẽ giật giật, ông ấy nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhưng mà ông ấy sẽ không nói gì, bởi vì ông ấy cũng cảm thấy thất vọng với biểu hiện của Vân Tường, chẳng qua là, nhiều năm qua như vậy, không chỉ Vân Tường đã quen, mà ông ấy cũng đã quen rồi.
Vân Tường không nghĩ đến nội tình bên trong.
Bà ấy ngẫm nghĩ một lát, khẽ mở đôi môi đỏ mọng khó khăn thốt ra mấy từ: “Tôi sợ rằng không thể bán cho cô, Vương Ngạn Long thiếu Mẫn Tử Nghi không ít tiền, tôi sẽ bán cái máy đó cho người ra giá cao hơn.”
Khuôn mặt của Vân Tường có chút xấu hổ, đối phương vừa mới giúp đỡ bà ấy, bây giờ bà ấy làm như vậy chẳng khác nào qua cầu rút ván.
Khương Chi khẽ nhướng mày, cô nhìn Vân Tường như đang suy nghĩ điều gì.
Vốn dĩ cô cho rằng người phụ nữ này yếu đuối, không có đầu óc, thích dựa dẫm vào đàn ông, nhưng sau khi nghe lời nói của Vân Tường, cô lại cảm thấy ấn tượng ban đầu của mình có chút phiến diện.
Trong xương cốt của bà ấy không hề yếu đuối, mà ngược lại bà ấy lại có sự khôn ngoan và khéo kéo ở một người doanh nhân, hơn nữa còn có một chút nghĩa khí.
Nếu những người bình thường gặp phải tình huống này, hầu hết đều sẽ thương lượng giá cả.
Nhưng Vân Tường lại không muốn làm như vậy, bà ấy muốn bán máy móc với giá cao, nhưng cũng không muốn lấy một khoản tiền lớn từ cô.
Nếu như người phụ nữ này được sinh ra ở bốn mươi năm sau, có lẽ bà ấy có thể phát huy tài năng của mình, nhưng đáng tiếc, bà ấy đã sinh nhầm thời rồi.
Vân Tường không dám nhìn vào mắt Khương Chi, bà ấy xoay người bước đến chỗ ngăn kéo rồi lấy ra hai cái bánh bao nhỏ nhân đậu, mỉm cười đưa cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua: “Hai cháu mấy tuổi rồi? Nhìn hai cháu đáng yêu quá.”
Vân Tường không có con cái, bây giờ lại nhìn thấy hai đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu giống như hai cái bánh bao này khiến bà ấy cảm thấy vô cùng yêu thích.
Khương Chi lẳng lặng nhìn bà ấy trong chốc lát, cô đột nhiên nói: “Bà thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn sao?”
Nếu như Vân Tường đồng ý ly hôn, cắt đứt mối quan hệ với chồng bà ấy một cách nhanh chóng, vậy thì cô có thể bồi dưỡng bà ấy một phen, nói không chừng sau này bà ấy sẽ trở thành cánh tay đắc lực của cô.
Tuy nhiên, cô cũng biết việc ly hôn ở thời đại này không hề dễ dàng.