Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 328




Cả một lúc lâu sau cũng không thấy cảnh sát đến, Mẫn Tử Nghi đột nhiên nổi giận “Mày con mẹ nó lừa tao à?!”

Anh ta hung tợn trừng mắt nhìn Khương Chi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô, anh ta cảm thấy giống như có một gáo nước dập tắt lửa giận của mình.

Nhưng mà cho dù là như vậy, sắc mặt của anh ta vẫn vô cùng khó coi, anh ta cảm thấy tức giận vì bị người khác đùa bỡn, chỉ là người đối diện là một cô gái xinh đẹp, cho nên anh ta mới cố gắng kìm nén cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Cô là ai vậy? Muốn lo chuyện bao đồng à?”

Khương Chi liếc anh ta một cái, vẻ mặt bình tĩnh.

Cô quay đầu nhìn về phía Phó Đông Thăng rồi nói với giọng bình tĩnh: “Chính là xưởng báo này à?”

Phó Đông Thăng cứng ngắc gật đầu một cái, ông ấy cũng hơi xấu hổ khi để Khương Chi nhìn thấy cảnh tượng này, dù sao thì ông ấy vẫn luôn liên tục đảm bảo Vân Tường không có vấn đề gì, nhưng mà sự hỗn loạn trước mắt lại thể hiện ra phiền phức, còn là một phiền phức rất lớn.

Mẫn Tử Nghi bị Khương Chi phớt lờ, sắc mặt anh ta bỗng nhiên trở nên khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô xem lời nói của tôi là gió thoảng qua tai à?”

Khương Chi quay đầu yên lặng nhìn anh ta một lúc, rồi cô mới nhẹ nhàng nhếch môi lên, nhìn anh ta mà nói: “Mẫn Tử Nghi phải không? Anh có quan hệ gì với Mẫn Đào?”

Không trách cô nhạy cảm, trấn Đại Danh rất nhỏ, người họ Mẫn cũng không nhiều cho lắm, hơn nữa người này còn có thể kiêu căng ngang ngược như vậy trong huyện thành, ngoại trừ anh ta có quan hệ với Mẫn Đào thì cô thật sự không thể nghĩ ra lý do thứ hai.

Mẫn Đào, ha hả, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này trong khoảng thời gian gần đây.

Đôi mắt của Mẫn Tử Nghi lóe lên, giọng nói tràn đầy sự lạnh lùng: “Nghe cái giọng điệu này của cô, là nhằm vào tôi đúng không? Nếu đã biết cha tôi là Mẫn Đào thì cô còn dám lo chuyện bao đồng nữa à? Sao vậy, ngại bản thân sống quá nhàn nhã đúng không?”

Danh tiếng con trai phó bí thư đảng ủy này của anh ta vang dội khắp trấn Đại Danh.

“Ồ? Con trai của Mẫn Đào sao?” Khương Chi nhếch mép nở một nụ cười có chút giễu cợt.

Lúc đầu cô cũng đoán rằng người này là con trai của Mẫn Đào, chồng sắp cưới của Khương Đinh Hương, đúng như dự đoán, nồi nào thì hợp với vung đó.

Mẫn Tử Nghi vô cùng khó chịu khi nhìn vẻ mặt cô, đôi mắt của anh ta lúc sáng lúc tối, đột nhiên nói: “Mấy người tụi mày, không cần chuyển cái máy đó nữa, mau đi bắt cô ta lại cho tao, đưa đến đồn cảnh sát đi!”

Phó Đông Thăng tỏ ra nóng vội, ông ấy đứng trước mặt Khương Chi: “Mày dám! Ban ngày ban mặt, có còn luật pháp hay không?”

DTV

Tiểu Diệu và Tiểu Qua cũng siết chặt vạt áo của Khương Chi, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu bé trắng bệch.

Khương Chi nhíu mày, cô rũ mắt trấn an đứa nhỏ, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Mẫn Tử Nghi, anh đúng là được Mẫn Đào bảo vệ tốt thật đó. Chẳng lẽ ông ta không nói cho anh biết rằng mấy ngày này mấy người phải rụt cổ làm người sao?”

Nghe vậy, nụ cười khinh bỉ của Mẫn Tử Nghi cứng đờ trên mặt.

Cuối cùng Mẫn Tử Nghi cũng thu lại dáng vẻ vênh váo nghênh ngang, anh ta nuốt ngụm nước miếng, cau mày rồi cố gắng bình tĩnh nói: “Cô rốt cuộc là ai vậy?”

Hai ngày này, cha anh ta đều đi ra ngoài cả ngày, cũng không biết đang làm gì, anh ta chỉ nghe nói đồn cảnh sát của trấn Đại Danh xảy ra vài chuyện, trước khi ra ngoài, cha anh ta còn dặn dò anh ta, mấy ngày nay cứ an phận ở yên trong nhà, không thể đi ra ngoài gây chuyện.

Lúc đầu Mẫn Tử Nghi cũng nghe lời cha anh ta, nhưng ở nhà hai ngày quá nhàm chán, cuối cùng anh ta không nhịn được, cho nên dẫn người ra ngoài tìm thú vui.

“Tôi là ai sao?” Khương Chi lặp lại, một nụ cười nhàn nhạt đột nhiên hiện ra trên khuôn mặt của cô.

Mặc dù cô đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến mức đáng sợ: “Nếu nghiêm túc mà nói, tôi đại khái cũng có thể xem như là người nhà của người bị hại.”

Mẫn Tử Nghi đột nhiên bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, nặng nề đến mức anh ta cảm thấy hoảng sợ.