Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 327






Xe hơi chậm rãi dừng lại ở phố Tụ Hoa náo nhiệt phồn hoa.

“Tôi ở đây chờ mọi người.” Tài xế taxi nhận hai mươi đồng tiền đặt cọc, anh ấy đỗ xe ở bên đường chờ nhóm Khương Chi.

Vừa xuống xe, Phó Đông Thăng lau mồ hôi trên trán rồi dẫn Khương Chi vào bên trong phố Tụ Hoa.

Còn Khương Chi thì mỗi tay dắt một cậu bé, đôi mắt của hai anh em Tiểu Qua rực sáng, khuôn mặt tràn đầy sự hưng phấn.

Phố Tụ Hoa đang trong thời kỳ xây dựng dày đặc, chỗ nào cũng đông đúc tấp nập, cả còn đường gần như không có chỗ để đặt chân xuống đất.

Các cửa hàng hai bên đường ít nhiều cũng có thương hiệu nước ngoài, bao gồm xưởng giày, linh kiện điện tử, quần áo, tạp hóa... Khương Chi còn nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán “coca cola”.

Một số người ngập ngừng đứng trước cửa hàng, thò đầu nhìn vào bên trong.

Phó Đông Thăng thấy Khương Chi nhìn cửa hàng đó, ông ấy rất có mắt nhìn chạy đến mua ba bình coca cola, lúc đưa cho mẹ con cô còn nói: “Nào, mấy mẹ con uống thử đi, đừng nhìn loại nước này có màu đen, mùi vị lại khá đặc biệt đó.”

Khương Chi không tình nguyện để Tiểu Diệu và Tiểu Qua uống loại đồ uống có ga này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của hai cậu bé, rốt cuộc cô cũng mềm lòng, nhét ống hút vào rồi đưa cho họ hút vài ngụm, khiến hai cậu bé cay đến mức thè lưỡi.

Cô cũng nhìn thấy giá được dán bên ngoài cửa hàng.

Một chai coca cola: Bốn hào năm.

So với chai nước ngọt có ga giá một hào năm ở dưới quê thì giá cả của một chai coca cola không thể nghi ngờ là rất đắt, đây cũng được xem như là một món đồ uống xa xỉ.

Uống coca xong rồi, Phó Đông Thăng lại tiếp tục dẫn ba mẹ con Khương Chi vào trong khu phố.

Khi đi đến giữa khu phố, Khương Chi nhìn thấy một cửa hàng bịt kín đến nỗi gió không thể lọt vào, lại còn có thể nghe thấy những tiếng chửi rủa ầm ĩ, cùng với tiếng la hét khàn khàn chói tai của phụ nữ ở trong đám người.

“Hỏng bét!” Sắc mặt của Phó Đông Thăng đột nhiên thay đổi, ông ấy thầm kêu lên một tiếng rồi chen vào bên trong đám người.

Khương Chi nhíu chặt mày, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua cách xa đám người, nhiều người như vậy, nếu như xảy ra chuyện giẫm đạp ngoài ý muốn, người xui xẻo đầu tiên chính là bọn trẻ.

Tiếng hét giận dữ của Phó Đông Thăng nhanh chóng vọng ra từ trong đám đông: “Mẫn Tử Nghi, mày đang cướp bóc bằng vũ lực đó!”

Khương Chi khẽ mím môi, đột nhiên cô hét lên: “Cảnh sát đến! Đều tránh ra!”

Vừa dứt lời, đám người vội vã tản ra.

Khương Chi không nhanh không chậm kéo đứa nhỏ đến gần, cô mới nhìn thấy nơi vốn bị mọi người vậy quanh lúc nãy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trước cửa căn nhà được đặt tên là “Tòa Soạn Hoa Tường Vi” vô cùng lộn xộn

Bàn ghế gãy chân, đổ lung tung dưới đất, một nhóm đàn ông nhìn có vẻ vô cùng ngạo mạn đang dùng sức di chuyển một bộ máy móc, mà đầu bên kia của bộ máy móc, một người phụ nữ đang dùng tay ôm trán, bà ấy ngã xuống đất, vết m.á.u chảy ra từ kẽ ngón tay.

Phó Đông Thăng tức xanh mặt đứng chặn trước người phụ nữ kia, ông ấy siết chặt nắm đấm, giống như nắm đ.ấ.m sẽ rơi vào mặt người đối diện ngay lập tức.

Trong nhóm người kiêu ngạo đó có một người đứng đầu, là một thanh niên mặc áo sơ mi dơi, quần jean, tóc cắt ngắn đến ngang vai, cô không thể đánh giá cao kiểu ăn mặc vốn được xem là vô cùng thời trang ở thời đại này.

Tiếng hét của Khương Chi cũng khiến tình hình hỗn loạn vốn có trở nên bế tắc.