Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 321




“Tất nhiên, tôi còn nợ anh một lời hứa. Có lẽ bây giờ tôi chưa có năng lực gì, nhưng sau này, khi anh gặp được một vấn đề nan giải không thể giải quyết được, tôi tin lúc đó bản thân có thể giúp được cho anh.” Khương Chi vươn tay, cười dịu dàng nói.

Dù sao cô cũng là người đến từ 40 năm sau, trong tay có bàn tay vàng là vũ khí sắc bén, chút tự tin như vậy vẫn phải có.

An Thiên Tứ nuốt xuống sự cay đắng trong lòng, đưa tay nắm lấy tay của Khương Chi, nhẹ giọng cười nói: “Còn nhắc đến hứa hẹn gì chứ, lúc ở trấn Đại Danh, cô không tiếc dùng một cánh tay để cứu mạng tôi và Đăng Vân, cho nên dù tôi có giúp cô nhiều hơn nữa thì cũng không có gì, cô đừng để trong lòng làm gì.”

  

Bắt tay, buông ra, cũng tượng trưng cho tình yêu tan vỡ của An Thiên Tứ.

Khi An Thiên Tứ quay người đi, có để lại một câu: “Nếu như có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, nhất định không cần khách sáo nhé.”

Khương Chi nhìn theo bóng lưng có chút hoảng hốt rời đi của An Thiên Tứ, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi.

Mong rằng cuộc sống sau này của anh ấy đều tốt đẹp.

Khương Chi xoay người trở về phòng bệnh.

Buổi chiều này trôi qua thật nhàn nhã.

Buổi tối.

Bác sĩ Lương đến kiểm tra phòng bệnh, hỏi thăm tình trạng của Tiểu Diệu, sau đó dặn dò mấy câu, nhắc nhở ngày mai phải thay băng xong, mới rời đi, đi kiểm tra phòng bệnh tiếp theo.

Khương Chi lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, chỉnh sửa lại bản thảo《 Đại Thoại Tây Du》từ đầu đến cuối thêm lần nữa, từng chi tiết, lời thoại, lời tường thuật đều được giải thích hết sức rõ ràng.

Suy nghĩ một chút, cô đang định tiếp tục cầm bút lên viết phần tiếp theo của《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》, thì cửa phòng lại lần nữa có thêm một vị khách không mời mà đến khác.

Khương Chi đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy Phó Đông Thăng với vẻ mặt mệt mỏi đang đứng bên ngoài.

“Sao ông lại đến đây vào lúc này?” Khương Chi có chút kinh ngạc hỏi.

Phó Đông Thăng quan sát cả người Khương Chi, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô không sao là tốt rồi”.

Ông ấy cũng đã đến đồn cảnh sát, cũng biết chuyện Khương Chi gặp phải sạt lở đất mà mất tích mấy ngày, lúc đó trong lòng ông ấy giật thót một cái, sợ rằng bà chủ cho ông ấy phúc lợi cao này chưa kịp tiền nhiệm đã phải tạm biệt.

Cho nên ngày nào ông ấy cũng đến đồn công an hỏi thăm tin tức, quả nhiên ông trời không phụ lòng người, hôm nay cuối cùng cũng có tin tức.

Ông ấy nói với người nhà một câu rồi bắt xe đến huyện Thấm.

Khương Chi nhìn dáng vẻ mệt mỏi, vất vả của Phó Đông Thăng thì khóe môi khẽ nhếch nói: “Nhanh vào đi.”

Đây cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Diệu và Tiểu Qua gặp Phó Đông Thăng, cho nên hai nhóc con cũng không sợ người lạ.

Phó Đông Thăng ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu uống hết cốc nước mà Khương Chi rót cho, cả người ông ấy có chút uể oải, nhưng vẫn lắc đầu cười khổ nói: “Tiểu Khương à, cô đúng là chuyện gì cũng nhúng một tay vào.”

DTV

Khương Chi nhướng mày, ý bảo ông ấy có việc gì thì cứ nói.

Phó Đông Thăng thở dài nói: “Cô cũng thật quá xui xẻo, không chỉ gặp phải trận lở đất, mà còn dính líu đến vụ án ở trấn Đại Danh, trong khoảng thời gian này trấn Đại Danh thật sự không yên bình, rất nhiều vụ án cũ năm xưa đều được lật lại bản án, tôi đoán sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

Làm một tổng biên tập, ông ấy vẫn có một chút nhạy cảm về những chuyện như vậy.

Khương Chi nhìn ông ấy một cái, ngón tay trắng nõn gõ lên bàn.