Thi Liên Chu khoác cánh tay lên bệ cửa, thản nhiên nói: “Dọn dẹp một chút đồ đạc, chuẩn bị trở về thủ đô, nắm chặt đường dây bên kia, nhất định phải tìm được người.”
“Vâng.” Tạ Lâm nghiêm túc, trịnh trọng trả lời.
Dứt lời, anh ấy lại do dự nói: “Nhưng nhị gia thì sao?”
Thi Liên Chu lạnh lùng cười: “Vận dụng đầu óc của cậu đi! Anh ấy ba tuổi sao? Còn cần tôi quản?”
Thi Liên Chu nhìn thoáng qua bệnh viện, đưa tay xoa thái dương, vẻ mặt bực bội.
Sao người phụ nữ và con của anh lại giống như không có quan hệ gì với anh thế?
Một bên khác, Khương Chi để An Thiên Tứ bước vào phòng bệnh.
Lúc này Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã thức dậy, hai anh em đang nằm trên giường nói thầm to nhỏ gì đó, vừa nhìn thấy An Thiên Tứ, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Qua đã cười toe toét, vui vẻ nói: “Thầy An!”
An Thiên Tứ lúng túng nở nụ cười, sau đó bước đến xoa đầu Tiểu Qua.
Khương Chi đặt ba lô đựng tiền xuống, thản nhiên nói: “Anh ngồi đi!”
An Thiên Tứ ngồi xuống, nhận nước nóng Khương Chi rót cho, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô thì nhíu mày nói: “Mấy ngày nay cô đã chịu không ít khổ rồi.”
Khương Chi giật mình. Chịu khổ sao?
Cô ngẫm nghĩ, dường như cô và Thi Liên Chu ở cùng một chỗ với nhau trong lúc dầu sôi lửa bóng kia nhưng cũng không tính là chịu khổ.
Chỉ là gặp phải sạc lở đất rồi mất tích hai ngày vừa qua là bí mật cô muốn chôn kín trong lòng mà không muốn nhắc lại. Vì vậy Khương Chi ngồi xuống cạnh giường, vẻ mặt rất tự nhiên nói: “Không chịu khổ gì cả, trả lời là anh, mấy ngày nay chuyện ở trấn Đại Danh tiến triển thế nào rồi?”
Nhắc đến trấn Đại Danh, An Thiên Tứ thu lại vẻ lo lắng trên mặt mình, thay vào đó là sự nghiêm túc và tức giận.
“Trấn Đại Danh này đúng là có vấn đề quá lớn, đặc phái viên thủ đô cử đến còn đang điều tra chợ đen buôn người, lúc này đang bóc tách từng vụ án mất tích ở trấn Đại Danh ra, tìm hiểu rõ nguồn gốc, từ đó mới thấy được bóng dáng của không ít “nhân vật lớn”.
“Tên Lưu Tiểu Cường hung hăng, càn quấy kia đã bị người của anh Thi bắt về ngay đêm ông ta mất tích, lúc bắt được, trên người ông ta vẫn còn ôm theo hai vạn năm ngàn đồng, đang chuẩn bị thuận theo nhà ga thành phố Thanh chạy về phía thành phố Hải.
“Ông ta bị bắt trở về còn chưa kịp tiến hành thẩm vấn thì bị sở trưởng Tào Kiến “lỡ tay đánh chết”.
Nói đến đây, sắc mặt An Thiên Tứ cũng tái đi, hơn hai mươi năm cuộc đời bình yên của mình, anh ấy sống trong an ổn và giàu có, đến nghề nghiệp cũng là một giáo viên đàng hoàng, đã bao giờ thấy cảnh tượng g.i.ế.c người tại chỗ chứ?
Không thể không nói, chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua thật sự đã làm thế giới quan của anh ấy cũng loạn theo.
Thì ra thị trấn Đại Danh nho nhỏ kia lại hắc ám đến mức đó.
Khương Chi chỉ nhìn An Thiên Tứ, trong lòng cô thầm than thở, An Thiên Tứ chính là một người bình thường nhắm mắt bước đi trong thế giới an toàn.
Còn cô thì không.
Trong lúc kinh doanh, cô đã từng thấy nhiều thủ đoạn bẩn thỉu, nếu bảo cô cam đoan hai tay mình sạch sẽ, Khương Chi cũng không dám nói.
Nhưng cô có thể dùng lợi ích để cân nhắc mối quan hệ với An Thiên Tứ mà rất khó sinh ra cảm giác tim đập nhanh gì đó với anh ấy.
Còn về phần Thi Liên Chu, Khương Chi nghĩ có lẽ sẽ không có một Thi Liên Chu thứ hai nào nữa.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Khương Chi cũng mất hứng thú.
Cô hỏi: “Còn Tào Kiến thì sao? Tào Kiến thế nào?”
Cơ bắp căng cứng của An Thiên Tứ cũng buông lỏng xuống, lưng thẳng hơn: “Lúc tôi rời khỏi trấn Đại Danh thì Tào Kiến đã bị đặc phái viên đến từ thủ đô nhốt lại, đoán chừng khó mà thoát tội.”
Khương Chi khẽ gật đầu, cũng không có gì bất ngờ.
Đột nhiên An Thiên Tứ giống như nhớ ra việc gì đó, anh ấy nhấc chiếc rương bằng mây lên, là lúc anh ấy đến bệnh viện đã cầm theo.
“Đây là Trương Anh Tử nhờ tôi mang đến giúp, nhờ tôi trả lại cho cô, cô có muốn nhìn thử không?” Giọng nói của An Thiên Tứ rất nhẹ nhàng, rất chậm chạp, trong lời nói cũng có ý thăm dò, anh ấy chỉ sợ khiến Khương Chi nhớ đến “chuyện đau lòng”.
“Chị Anh Tử?”
“Chị hai?”
Mặc dù Tiểu Diệu và Tiểu Qua không chen lời vào nhưng hai anh em vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai lên nghe, cho dù nghe không hiểu cũng lắng nghe say sưa, nhưng vừa nghe đến cái tên “Trương Anh Tử”, hai anh em đều thốt lên.