Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 313




“Đừng khóc!” Khương Chi hơi khom người xuống, cô đưa tay muốn lau vệt nước mắt ở khóe mắt nhóc con nhưng không cô không hề ngạc nhiên khi bị gạt tay ra.

Hổ Tử vừa muốn chạy đã bị Khương Chi kéo cánh tay lại.

“Buông ra! Bà đừng kéo tay tôi!” Hổ Tử trừng mắt, hung dữ nhìn Khương Chi, cố hết sức vùng vẫy cánh tay.

Khương Chi nhìn Hổ Tử bướng bỉnh thế này thì thái dương đã nổi đầy gân xanh.

Lúc này cô giáo với mặt mày tái nhợt cũng chạy ra từ trong văn phòng ra, đột nhiên nhìn thấy Khương Chi thì cô ấy đã ngẩn người, khóe miệng hơi co rút, khô khan nói: “Cô lại đến thăm Cận Cương Thép à?”

Cô ấy biết rõ ràng Khương Chi đã dạy dỗ Thái Nhiên thế nào, vì vậy mà lúc này cũng không kìm được mà cảm thấy căng thẳng.

“Cô giáo, đứa bé đánh nhau với Cận Cương Thép có ổn không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?” Trái lại thái độ của Khương Chi rất bình thường, một tay cô kéo cánh tay của Hổ Tử, đồng thời lên tiếng hỏi thăm đứa bé kia có bị thương không.

“Không bị thương gì cả, chỉ là trẻ con cãi nhau thôi nhưng Cận Cương Thép…” Cô giáo nói đến đây thì liếc mắt nhìn Hổ Tử, cau mày nói tiếp: “Tính tình quá kém, một lời không hợp là lập tức giơ tay đánh người, vả lại đây cũng không phải lần đầu tiên.”

Khương Chi mím môi, cô khách sáo hàn huyên thêm vài câu với cô giáo, lại nói lời xin lỗi thay Hổ Tử.

Cô giáo này cũng đã bớt giận, chỉ dặn: “Cận Phong Sa bận rộn công việc, ngày thường cũng không có nhiều thời gian chăm sóc Cận Cương Thép, đứa nhỏ này không có cảm giác an toàn, tính tình mẫn cảm, tốt nhất cô vẫn nên quan tâm cậu bé nhiều hơn.”

Khương Chi gật đầu, lại cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô giáo.”

Sau khi chào tạm biệt cô giáo, Khương Chi kéo Hổ Tử đi về phía khu nhà ở, cô mặc kệ nhóc con này giãy dụa không ngừng, giọng nói của cô vẫn ôn hòa: “Mẹ biết con không cố ý đánh người, bởi vì đối phương nói những lời không nên nói trước.”

Nghe vậy, Hổ Tử ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi, giống như không ngờ cô lại đứng về phía mình.

Lúc Khương Chi nhìn lại Hổ Tử, nhóc con đã vội vàng bỏ chạy sang một bên, lạnh lùng cười nói: “Tôi cố ý đánh cậu ta đó!”

Khương Chi cau mày, tròng mắt nhìn thẳng vào gương mặt tương tự như Thi Liên Chu, một Hổ Tử phản nghịch thế này khiến khóe môi cô không kìm được mà co rút.

“Mỗi khi gặp phải chuyện gì cũng phải tỉnh táo, phải dùng lý trí, dùng nắm đ.ấ.m giải quyết vấn đề không phải cách làm của người thông minh. Con suy nghĩ đi, nếu con đánh đối phương có chuyện gì thì chẳng phải gây tai họa cho Cận Phong Sa hay sao? Con bị đuổi học, có phải Cận Phong Sa cũng sẽ không vui không?”

“Con cần học được cách giải quyết vấn đề và điều chỉnh cảm xúc chính xác nhất, học được cách giao tiếp giữa người với người.”

Khương Chi nhẹ giọng giải thích đạo lý cho Hổ Tử nghe, Hổ Tử liếc nhìn cô, dáng vẻ giống như không kiên nhẫn được nữa.

Thoáng một cái, hai người đã đến khu nhà ở, bây giờ đang là lúc nghỉ trưa ăn cơm nên phía trước khu nhà ở có rất đông người lui tới.

Hổ Tử chú ý đến những ánh mắt tò mò, hóng hớt của những người khác, gương mặt nhỏ của nhóc con căng cứng, rồi cố hết sức hất tay Khương Chi ra.

Vẻ mặt cậu nhóc hơi phiền muộn, cũng không chú ý đến Khương Chi nữa mà nghênh ngang đi lên lầu.

Khương Chi nhìn theo bóng lưng của nhóc con mà không đuổi theo, cô còn chưa đứng được bao lâu thì nhìn thấy Cận Phong Sa với dáng người cao lớn cầm theo một phong thư, lông mày thì nhíu chặt giống như đang gặp chuyện khó gì đó.

“Cận Phong Sa.”

Vừa nghe thấy tiếng nói này, trong vô thức Cận Phong Sa đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Chi đứng ở trước khu nhà ở, anh ấy nhíu mày, gấp phong thư trong tay mình lại rồi nhét vào túi áo. Cận Phong Sa bước gần lại mấy bước, hỏi: “Mấy ngày nay không thấy cô, tôi còn tưởng cô không cần đứa nhỏ nữa.”

Ánh mắt anh ấy sắc bén, mấy lời vừa thốt ra giống như đang chỉ trích.

Tuy Hổ Tử vẫn không muốn đi theo Khương Chi nhưng anh ấy có thể nhìn ra, thật ra đứa nhỏ kia rất cần cô.