Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 312




Lúc đang nói chuyện, Đặng Hâm đã dẫn Khương Chi bước đến một khu làm việc nhỏ trong văn phòng.

Lần trước gặp phải sự cố Vương Bằng Phi cầm lấy tài liệu riêng của khách hàng nên anh ấy bắt đầu đề phòng hơn, mỗi khi nói chuyện với người khác đều sẽ đến đây.

Khương Chi ngồi xuống, Đặng Hâm rót cho cô một cốc trà nóng, rồi mới bắt đầu vấn đề chính.

Anh ấy bắt đầu thông báo từng chi tiết trong án kiện này, rút một số giấy tờ và mấy sấp tiền bồi thường từ trong cặp công văn ra: “Tiền bồi thường là hai ngàn, đợt phát hành đầu tiên của tiểu thuyết là hai mươi hai vạn báo giấy, một phần tư lợi nhuận là ba ngàn năm trăm hai mươi đồng, tổng cộng số tiền là năm ngàn năm trăm hai mươi đồng.”

Khương Chi nhận lấy một sấp tiền dày, kiểm tra một lần. Không hề sai.

DTV

“Nhà xuất bản vẫn muốn gặp cô, muốn tự mình hòa giải với cô nhưng đều bị tôi từ chối.”

“Cũng khó trách bọn họ lại sẵn sàng chi tiền thế này, vì trong khoảng thời gian này, chỉ dựa vào (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) của cô mà bọn họ đã kiếm được không ít tiền nhưng phải trích hơn một nửa lợi nhuận trong này ra để đối phó với vụ án, khiến họ đau thịt không thôi rồi.” Đặng Hâm nhún vai, giọng nói đầy ý mỉa mai.

Khương Chi không thèm để ý đến thái độ của nhà xuất bản, cô chỉ thanh toán phí thuê luật sư một trăm bốn mươi đồng.

Đặng Hâm cũng xem như đã kiếm được một khoảng kha khá, dù sao trong vụ án này cũng không phải phí nhiều công sức nên tậm trạng anh ấy không tệ, đôi mắt anh ấy híp lại vì cười tươi, mãi đến khi Khương Chi chuẩn bị rời đi rồi, anh ấy mới do dự một lúc nhưng cuối cùng vận nói: “Đồng chí Khương, cô vẫn nên đề phòng Vương Bằng Phi nhiều hơn!”

Khương Chi ngoái đầy nhìn anh ấy.

Đặng Hâm cười khổ một tiếng, sau đó mới kể lại chuyện lần trước.

Khương Chi nhíu mày nhưng không nói thêm lời nào nữa, cô rời khỏi văn phòng luật.

Xưởng luyện thép huyện thấm.

Lúc Khương Chi còn không nghĩ mình có thể bước vào trong thì ai ngờ bác bảo vệ gác cổng vẫn có thể nhận ra cô, ông ấy nói: “Ôi, đồng chí, cô lại đến thăm con mình à? Cô đi vào đi! Lãnh đạo đã dặn rồi, cô có thể đi vào!”

Khương Chi nhíu mày, trong lòng cô biết chắc chắn là An Thiên Tứ đã đả thông then chốt trong này.

Cô nói một tiếng cảm ơn với người gác cổng, kéo giỏ đi vào xưởng luyện thép.

Bây giờ đã sắp đến giữa trưa rời, mấy đứa bé cũng sắp tan học về nhà.

Khương Chi đứng ở cổng trường chờ Hổ Tử nhưng còn chưa được hai phút thì thấy có một cô giáo dẫn Hổ Tử ra khỏi phòng học, nhìn biểu cảm trên mặt cô giáo kia, Khương Chi cũng biết được nhất định đứa con trai hời này của cô lại gây chuyện nữa rồi.

Cô thở dài, đuổi theo.

Mới vừa đến cửa văn phòng của giáo viên, Khương Chi đã lập tức nghe thấy tiếng cô giáo tức giận mắng: “Cận Cương Thiết, có phải em không muốn học hành nữa không? Đang trong giờ học lại có thể đánh nhau với bạn học? Đi đi, lập tức đi gọi cha của em đến đây ngay!”

Khương Chi lập tức nghe thấy tiếng phản bác không phục của Hổ Tử: “Ai bảo cậu ta nói em là kẻ vướng víu nên mới làm liên lụy cha em không kết hôn được? Miệng cậu ta quá thối, bị đánh là đáng!”

Cô giáo càng tức giận hơn: “Cô không dạy được em nữa, em mau về đi!”

“Về thì về, ai mà thèm?” Hổ Tử còn cứng đầu hét lớn một tiếng, lập tức xông ra ngoài như cơn gió nhỏ.

Nhóc con vừa lao đầu ra ngoài thì đ.â.m sầm vào đôi chân thon dài.

Mà chủ nhân của đôi chân cũng chính là Khương Chi đã mất tích hai ba ngày nay.

Hốc mắt Hổ Tử phiếm hồng, hiển nhiên lời nói khi tức giận cũng không phải từ nội tâm nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp này, không biết vì cái gì mà chỉ trong chớp mắt nhóc con chỉ muốn ôm người phụ nữ “nhẫn tâm” này mà gào khóc.