Dì Hoàng nghe Khương Chi nói, bà ấy cười: “Không có chuyện gì cả, phó bí thư Lê và An Thiên Tứ đều bình yên, nửa đường họ bị đá lở chặn đường, vì vậy đã đội mưa đi bộ đến trấn Đại Danh, sau đó Thiên Tứ còn quay về một chuyến dặn dò tôi cẩn thận chăm sóc cho hai đứa bé này.”
Khóe miệng Khương Chi co giật. Hóa ra cũng chỉ có một mình cô và Thi Liên Chu là không may.
Lúc này, đột nhiên dì Hoàng lại hạ thấp giọng, giọng nói còn thổn thức: “Nhắc mới nhớ, chuyện ở trấn Đại Danh kia là thật sao? Thật sự là những “lãnh đạo lớn” ở bên đó cấu kết với bọn buôn người lừa bán mấy đứa bé thu lợi sao?”
Khương Chi không trả lời, cô chỉ nói: “Làm thế nào mà tin tức được truyền đến thủ đô vậy ạ?”
Dì Hoàng lắc đầu: “Phó bí thư Lê có mối quan hệ ở thủ đô, hình như ông ấy đã cố ý gọi điện thoại về thủ đô.”
Dường như Khương Chi đang suy nghĩ điều gì đó, cô khẽ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Dì Hoàng dừng lại một lát, lúc bà ấy định mở miệng hỏi có phải hôm nay mình có thể trở về rồi không thì đã nghe Khương Chi lên tiếng trước: “Dì Hoàng, cháu có thể làm phiền dì chăm sóc cho hai đứa bé thêm một lúc nữa không? Cháu có việc muốn ra ngoài một chuyến.”
“Được, cháu đi đi!” Dì Hoàng cũng không từ chối, bà ấy gật đầu liên tục.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi sát bên mẹ mình không muốn buông tay, giọng nói của Tiểu Qua nghẹn ngào: “Mẹ lại muốn đi chỗ nào vậy ạ?”
Khương Chi sờ đầu nhóc con: “Mẹ phải đi xem thử có phải hai ngày thay thuốc vừa qua của Tiểu Diệu còn chưa đóng tiền không, nếu không đóng tiền đủ, bác sĩ sẽ đuổi chúng ta ra khỏi bệnh viện, nếu như vậy có phải sẽ không thể chữa hết bệnh không?”
Nghe vậy, Tiểu Qua cái hiểu cái không gật đầu.
Tiểu Diệu mở to đôi mắt ngập nước nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, có phải tiền thuốc của con rất đắt không? Vậy chúng ta không cần chữa trị nữa, về nhà đi, con không đau.”
Trong lòng Khương Chi cũng mềm nhũn, cô hôn lên trán cậu bé: “Đắt gì chứ? Mẹ có tiền!”
“Mẹ đi đi, đi sớm về sớm, con và anh ba sẽ chờ mẹ.” Tiểu Qua buồn buồn nhìn Khương Chi, bàn tay mập mạp vỗ lên n.g.ự.c mình. Tiểu Qua đã hoàn toàn không còn dáng vẻ da bọc xương như lần đầu tiên Khương Chi nhìn thấy nhóc con nữa.
Khương Chi “ừm” một tiếng rồi ra cửa.
Đầu tiên cô đi đóng viện phí, bổ sung thêm một lần thay thuốc, sau đó mới vội vàng đạp xe đến chỗ luật sư.
Hai ngày bị kẹt lại ở thôn Diêu Gia đã làm loạn rất nhiều kế hoạch của cô, đầu tiên là tiền của cô đã bị giữ lại ở trấn Đại Danh, cũng không biết đến bao giờ mới nhận tiền về tay, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào số tiền bồi thường và nhuận bút từ nhà xuất bản Nhân Dân Văn Học.
Văn phòng luật sư Hoa Luật.
Sau khi Khương Chi bước vào cửa cũng không thấy được Đặng Hâm, trong văn phòng chỉ có hai nhân viên khác.
Một người trong số hai nhân viên ở đây đã lên tiếng chào đón, lễ phép hỏi: “Chào đồng chí, xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Khương Chi cau mày: “Luật sư Đặng Hâm đâu?”
Nghe thấy là khách quen, nhân viên này vội vã nói: “Cô ngồi ở đây trước, luật sư Đặng đã ra ngoài vì một vụ án, anh ấy sẽ lập tức trở về ngay!”
Khương Chi mấp máy môi, cô cũng không có nhiều thời gian ngồi chờ ở đây, cô còn phải đến xưởng luyện thép.
“Lần sau tôi quay lại vậy.” Dứt lời cô muốn quay người đi ngay nhưng rất trùng hợp, lúc này Đặng Hâm cũng vừa cầm cặp công văn về đến.
Đặng Hâm vừa nhìn thấy Khương Chi, anh ấy kích động vô cùng: “Cô Khương, cô đã đến rồi.”
Khương Chi gật đầu, hỏi: “Luật sư đặng, vụ án của tôi đã tiến triển thế nào rồi?”
Đặng Hâm vui vẻ, giơ cặp công văn trong tay mình lên, trịnh trọng nói: “May mắn không làm cô thất vọng, vốn dĩ nhà xuất bản còn muốn dây dưa, kì kèo, tôi đã tự mình đến đó một chuyến, phân tích lợi hại trong chuyện này nên bọn họ không dám nói thêm gì nữa.”