Khi cô mới tới thế giới này, cả ngày đều suy nghĩ tới kết cục của bản thân, trong lòng khó nén được sự bài xích đối với Thi Liên Chu, nhưng cuộc sống chính là như vậy, biến cố liên tiếp kéo họ đến sát bên nhau.
Mưa to một trận, càng khiến mối quan hệ của hai người trở nên kỳ lạ.
Thích nhau sao?
Đại khái là vậy, chỉ là không dám chắc thích tới mức độ nào.
Đột nhiên cô có hơi chút chán ghét “Góc nhìn thượng đế” của bản thân, bởi vì cô biết rõ, một ngày nào đó trong tương lai, bạn đời trong tiểu thuyết của Thi Liên Chu sẽ xuất hiện, cho dù hai người không có bất cứ tình cảm gì, nhưng cốt truyện có thể làm mọi cách để đưa hai người đến với nhau không?
Về phương diện tình cảm, cô chỉ là một tờ giấy trắng, kém mạnh mẽ quyết đoán hơn nhiều so với buôn bán.
Nếu như cô chỉ là Khương Chi, thay vì là một Khương Chi biết rõ kết cục của từng nhân vật trong cốt truyện, cô sẽ không chút do dự lựa chọn Thi Liên Chu.
Lúc cô quay về, cô nhìn thấy đôi môi mỏng của Thi Liên Chu đang kẹp điếu thuốc, đứng dưới mái hiên.
Hôm nay anh đã mặc lại quần áo của anh, áo sơ mi trắng áo khoác đen, càng khiến dáng người anh cao lớn hơn, nét mặt lạnh lùng cương nghị phản chiếu ánh bình minh, làn gió nhẹ và ánh nắng ấm áp lướt qua khuôn mặt sâu thẳm của anh, dường như mạ một lớp vàng lên mi anh.
Anh dường như quay lại là Thi Liên Chu lúc mới gặp, cao ngạo lạnh lùng và khó gần.
Khương Chi mím đôi môi đỏ, những suy nghĩ tận đáy lòng dần hóa thành hư không.
Ánh mắt cô chợt lóe, đến gần Thi Liên Chu nói: “Hết mưa rồi, hôm nay có ai đến không?”
Thi Liên Chu nhẹ thở ra làn khói vòng quanh, giọng nói nhàn nhạt làm ra vẻ thản nhiên nói: “Vội vàng vậy sao?”
Hai người rất ăn ý không nói tới chuyện đêm qua, khoảng cách giữa họ dường như vì sắp phải rời khỏi Diêu Gia Truân, bất tri bất giác có khoảng cách, nhu tình mờ ám tối qua biến mất, chỉ còn lại tình cảm ấm lạnh như gần như xa.
Khương Chi giật giật khóe miệng, nhàn nhạt cười nói: “Đã kéo dài rất lâu rồi.”
Có lẽ vì cô đã sớm đoán được nguyên do, nên thật ra cô không cảm thấy có nhiều nuối tiếc lắm, chỉ hơi buồn một chút.
Tình cảm của cô và Thi Liên Chu vốn chẳng có gì, cô cảm thấy có lẽ là do cùng nhau gặp rắc rối, lại cùng mang bí mật, nên mới sinh ra một loại cảm giác đồng cảm khác với người khác.
Loại tình cảm chỉ ở Diêu Gia Truân xa xôi, ở trong căn nhà nhỏ hẹp này, mới được xem như thuộc về chỉ hai người họ.
Còn về phần đam mê nhất thời tối qua, cô là người chịu trách nhiệm trước tiên, đương nhiên cũng khó có thể nói được gì.
Không khí giữa hai người trở lại bình thường, ngược lại Khương Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Thi Liên Chu nhìn Khương Chi như đeo mặt nạ cười trên mặt, trong n.g.ự.c dâng lên một nỗi tức giận, tỏa ra không tan, người phụ nữ này quả nhiên kéo quần lên là không muốn nhận người, anh càng không chất vấn thì cô càng bí mật che giấu, cô hay lắm, trước tiên đã muốn phủi sạch mối quan hệ với anh.
Anh không phải đồ ngốc, lúc đầu vì vạch trần chuyện bốn năm trước mà lửa giận tăng cao, sau khi nghe cô nói xong, xem như tin vào lai lịch của cô, cũng biết cô không phải là người phụ nữ bốn năm trước, nhưng một vài chi tiết trong đó khiến anh không nhịn được phải xem xét kỹ lưỡng.
Thân phận ban đầu của cô là gì?
Làm sao trong vòng một tháng ngắn ngủi cô có thể liên tiếp tìm được hai đứa con bị bán?
Tại sao lúc mới gặp mà trong lòng cô lại mang nỗi sợ đối với anh?
Còn có sự xuất hiện khó hiểu của ô che mưa, nước sát trùng, thuốc hạ sốt, những thứ đó là như thế nào?
Người phụ nữ tránh nặng tìm nhẹ này, còn giấu giếm rất nhiều chuyện.
Sắc mặt Thi Liên Chu lạnh nhạt, đôi môi mỏng hơi mím lại, nheo mắt nhìn Khương Chi, giọng nói trầm thấp: “Trở về có ý định gì không?”
Khương Chi suy nghĩ, nghĩ tới chuyện mà cô lo lắng đề phòng đã được giải quyết, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Vâng…… Đưa lão đại trở về, điều hành nhà xuất bản, kiếm thật nhiều tiền cho con trai tiêu?”
Giờ khắc này, Thi Liên Chu cảm thấy bản thân có chút dư thừa.
Trong kế hoạch của cô rõ ràng là không có anh.
Anh cũng lười để ý tới Khương Chi, xoay người vào phòng.