Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 301




Khương Chi nhấp một ngụm rượu mơ ở trong ly trà, mùi vị này có hơi khác biệt so với trí nhớ của cô, nhưng lại giống như không hề có gì khác biệt, trong lúc không hay không biết, cô đã uống hết hơn nữa vò rượu trái cây êm dịu, từng rặng mây đỏ xuất hiện trên khuôn mặt trắng ngần của cô.

Cô chống cằm, suy nghĩ đến cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ của cô hôm nay, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Nếu như lúc đó Thi Liên Chu không gọi cô và cô cũng không quay đầu lại, có phải cô có thể trở về hay không?

Suy nghĩ này khiến lòng cô co rút lại.

“Em gái, cô không sao đó chứ? Uống say rồi à?” Lý Phượng Anh nhìn Khương Chi đang chìm trong suy nghĩ, bà ấy giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô, rượu trái cây không đáng giá bao nhiêu tiền, bà ấy cũng không cảm thấy đau lòng.

Khương Chi lắc đầu, mặc dù gò má cô đỏ bừng, nhưng đôi mắt của cô lại rất tỉnh táo: “Chị cả, nhà mình có giấy bút hay không?”

Lý Phượng Anh hơi sửng sốt, bà ấy không hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn nói: “Vở bài tập của con trai tôi có được không?”

“Được.” Khương Chi gật đầu một cái.

“Vậy tôi cầm đến cho cô nhé!”

...

Khi Thi Liên Chu tỉnh lại, anh nhìn thấy Khương Chi nằm sấp trên mép giường cách chỗ anh không xa, cô mượn ánh đèn dầu mà viết thoăn thoắt.

Cô hơi cụp mi mắt xuống, ánh đèn dầu hắt lên một bóng ảnh mờ mờ trên khuôn mặt cô, anh không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cô, bốn phía xung quanh cô giống như trở thành một không gian riêng, bầu không khí im lặng giống như một bức tranh thủy mặc đan thanh ngập tràn mưa bụi.

Thân hình của cô rõ ràng là mảnh mai, nhưng lại lộ ra những đường nét khiến người khác phải trầm luân.

Thi Liên Chu dám chắc chắn, cô thật sự không phải là người phụ nữ bốn năm trước.

Khương Chi đang viết kịch bản, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Thi Liên Chu: “Khương Chi, lúc trước em là ai vậy?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu.

Trên đôi gò má xinh đẹp thanh tú của cô hiện lên một tầng ửng hồng, giờ phút này, ngay cả ánh mắt của cô cũng chậm rãi hiện lên một tia khó hiểu.

Rượu mơ có tác dụng chậm nhưng lại rất mạnh, dễ khiến người ta uống nhiều mà không nhận ra được.

Đời trước Khương Chi là doanh nhân, cô là một người uống rượu rất giỏi, nhưng thân thể này hiển nhiên không có tố chất này, cô chỉ mới uống mấy ly rượu mơ xuống bụng, tác dụng của rượu ập đến, vậy mà lại khiến cô cảm mơ màng và bối rối hơn mấy phần.

“Tôi?” Khương Chi giơ ngón tay lên chỉ vào chóp mũi của mình, cô khó hiểu mà hỏi: “Là ai à?”

Thi Liên Chu nhìn dáng vẻ của cô, anh hơi nheo mắt: “Em uống rượu à?”

Khương Chi không trả lời câu hỏi của anh, cô khẽ chớp đôi lông mi dài, đặt cây bút chì trong tay xuống, bắt đầu đếm ngón tay: “Tôi là một nhà mạo hiểm, còn là một doanh nhân, cũng có thể miễn cưỡng được xem là một họa sĩ, còn nhà văn? Không không không, cái này không được tính.”

“Tôi còn là ai nữa nhỉ?” Khương Chi nhíu mày, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Thi Liên Chu nhướng mày, anh nửa nằm nửa ngồi, vô cùng hứng thú nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô.

Khương Chi lúc này đã hoàn toàn mất đi sự sắc bén hùng hổ dọa người, cũng không còn sự khéo léo thông minh cơ trí, cô cũng tháo bỏ lớp mặt nạ giả dối cô đeo khi nói chuyện với người khác, bây giờ trông cô giống như một cô gái non nớt, chưa trải sự đời vô cùng giản dị và thuần khiết.