Vị “Phó thư ký đảng ủy Mẫn Đào” này nhất định không sạch sẽ.
Nếu như Khương Đinh Hương gả vào nhà vị “lãnh đạo lớn” này trước khi vụ việc ở trấn Đại Danh bị bại lộ, vậy thì chẳng khác gì cô ta đã rơi vào một hố phân.
Lập gia đình, thật sự đúng là lần đầu thai thứ hai.
Nói thì nói như vậy, nhưng Khương Chi vẫn tỏ ra rất thờ ơ, đồng thời cô còn bày ra tư thái xem trò vui, chuyện này không liên quan gì đến cô, ngược lại, vì chuyện của Cẩu Tử, cho nên những người có dính líu đến những vị lãnh đạo của trấn Đại Danh kia đều đồng loạt bị cô đưa vào danh sách đen.
Khương Chi vừa mới ăn cháo xong, Thi Liên Chu liền đi vào.
Lý Phượng Anh thức thời cầm chén rời đi.
“Anh muốn ngủ một lát không?” Khương Chi vuốt mái tóc dài rối bù của cô, đứng dậy rời khỏi giường.
Thi Liên Chu liếc cô một cái, lời nói có ám chỉ: “Em vẫn chưa nói xong mọi chuyện đâu.”
Khương Chi nhướng mày, nhớ tới chuyện anh chăm sóc cô, cho nên cô ôn hòa nói: “Anh nói đi.”
Nói xong, cô đưa tay chải tóc, những ngón tay thon dài bắt đầu nhanh nhẹn thắt bím, không bao lâu, mái tóc dài đã được cô tết đuôi sam, tự nhiên rũ xuống từ vai trái, lộ ra cần cổ trắng nõn xinh đẹp của cô.
Sắc mặt Thi Liên Chu lãnh đạm, đôi môi mỏng mím lại.
Anh nhìn Khương Chi với ánh mắt lãnh đạm, giơ tay đưa điếu thuốc đang kẹp giữa đầu ngón tay lên đôi môi mỏng, giọng nói giống như tùy ý nhưng lại rất lạnh lùng: “Chuyện về mấy đứa nhỏ”.
Khương Chi gật đầu, nói ngắn gọn và rõ ràng những gì cô biết cho anh nghe.
Thi Liên Chu nghe xong thì ánh mắt trở nên nghiêm túc, thái độ thoải mái ung dung cũng dần dần biến mất.
Anh đã sớm biết rằng người phụ nữ bốn năm trước bị điên, nhưng bây giờ nghe Khương Chi kể lại, có vẻ như cô ta thậm chí còn đáng c.h.ế.t hơn anh nghĩ.
Khương Chi Tử nên cảm thấy may mắn.
Khương Chi thấy anh đã nghe lời mình nói thì lại nói tiếp: “Tôi nghe nói chợ đen buôn bán người rất đáng sợ, chúng ta phải tìm ra Cẩu Tử càng sớm càng tốt.”
Cô vốn tưởng tượng mình sẽ không nghe được câu trả lời của Thi Liên Chu, nhưng anh lại nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khương Chi hơi ngạc nhiên, nhận ra tâm trạng bình tĩnh của anh vào lúc này, cô ngẫm nghĩ một lát, rồi thay đổi tư thế thoải mái, ngồi thẳng dậy, hỏi: “Chờ chúng ta trở về, mấy đứa nhỏ phải làm sao đây?”
Cô không phải là người thích dông dài, thay vì mỗi lo lắng chuyện Thi Liên Chu có đưa mấy đứa nhỏ về Bắc Kinh hay không, còn không bằng cô mở miệng hỏi thẳng anh chuyện này, nhưng mà, nếu như anh đã thừa nhận thân phận của mẹ con bọn họ, có lẽ anh sẽ không làm như vậy.
Nhưng cô muốn biết kế hoạch và sự sắp xếp của anh cho “tương lai”.
Thi Liên Chu quay đầu, đôi mắt hẹp dài của anh khóa chặt cô.
Đột nhiên, anh cúi đầu khẽ cười hai tiếng, lồng n.g.ự.c rung lên, tiếng cười phát ra mang theo hương vị hoang dã.
Khương Chi có chút bất mãn nhìn anh, cô có lý do tin rằng sự khinh thường trong tiếng cười của anh là đang giễu cợt cô.
Thi Liên Chu ngậm t.h.u.ố.c lá rít một hơi, sau đó anh nhả ra từng tầng khói trắng, nốt ruồi son nho nhỏ trên yết hầu cổ của anh lăn tròn, chuyện này cũng hấp dẫn ánh mắt của Khương Chi, cô ngửi thấy mùi nicotin thoang thoảng trong không khí, cô cảm thấy bản thân giống như đang say rượu, khiến cô thất thần trong giây lát.
“Đứa nhỏ, em muốn chăm sóc thì cứ ‘tạm thời’ chăm sóc đi.” Giọng nói của Thi Liên Chu trầm thấp lạnh lùng, thậm chí còn có chút hờ hững.