Khương Chi nắm cán dù thật chặt, trong lòng có một cơn đau âm ỉ khó tả.
Cô do dự một lát, từ từ tới gần.
Thi Liên Chu gục đầu, giống như không còn hứng thú với bất kì thứ gì ở thế giới bên ngoài nữa, lâu lâu lại rót một ngụm rượu, tiếng bước chân của Khương Chi rõ ràng như vậy nhưng anh cũng không chú ý tới.
Đột nhiên, một đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt.
Anh chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt Khương Chi, đầu tựa vào phía sau tường đất, hai mắt đỏ ngầu xuyên qua mái tóc đen lộn xộn mà nhìn vào cô, đột nhiên cười, giọng nói gần như chán ghét: “Như thế nào, vẫn giống như bốn năm trước, muốn nhìn thấy tôi c.h.ế.t sao?”
Khương Chi nhìn anh, mím môi không muốn mở miệng.
Thi Liên Chu lại rót một ngụm rượu, vết thương trên trán vừa mới khỏi lại rỉ ra tia máu.
Khương Chi ngửa đầu hít sâu một hơi, tiến lên, đoạt lấy rượu trong tay anh, nghiêm trọng nói: “Đừng uống nữa! Gặp chuyện là uống rượu, Thi Liên Chu tôi quen biết không phải người như vậy!”
Đôi mắt đỏ ngầu của anh nheo lại, cảm xúc bị đè nén đến cực hạn, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng: “Cút.”
“Cô cho rằng cô rất hiểu biết tôi?” Gân tay của Thi Liên Chu nổi lên, m.á.u hòa lẫn với nước mưa trên thái dương nhỏ giọt xuống, ánh mắt tràn đầy hung lệ, anh sợ anh nhịn không được, giây tiếp theo có thể sẽ vặn gãy cổ người phụ nữ này!
Tay chân Khương Chi lạnh băng, lẳng lặng nhìn anh.
“Tôi không phải là Khương Chi Tử.”
Giọng nói của cô nhẹ như tơ liễu.
Thân hình Thi Liên Chu cứng đờ, đầu óc vang lên một tiếng ong.
DTV
Anh chợt đứng dậy, đôi tay nắm lấy cánh tay của Khương Chi, đuôi lông mày sắc bén dựng ngược lên, như là một con hung thú, khóe mắt còn có sự lạnh nhạt xua đuổi người khác từ ngàn dặm: “Cô nói cái gì?”
Sức lực lúc này của anh rất lớn, cũng làm nứt toạc miệng vết thương trên tay cô.
Lúc này, hai người bị thương sắp chuyển biến tốt đẹp thì lại bị thương tiếp.
Khương Chi thấy quầy bán quà ăn vặt có người thò đầu ra xem, liền dùng ngón tay đưa lên môi: “Về nhà lại nói.”
Dứt lời, cô đang muốn lôi kéo Thi Liên Chu đi, nhưng lại nghĩ tới cái gì, nên xoay người vào trong quầy bán quà vặt nói: “Tiền rượu của anh ấy là bao nhiêu?”
Chủ quán bán đồ ăn vặt là một người phụ nữ thông minh, nhưng khi nhìn thấy m.á.u chảy ra từ cánh tay Khương Chi, cả người run run, vội vàng lấy ra một cái đồng hồ nam được chế tác tinh xảo từ sau quầy.
Khương Chi nhận lấy, bình tĩnh nói: “Hết bao nhiêu?”
“Còn có một hộp thuốc lá. Tổng cộng ba đồng tiền!” Bà chủ vươn ba ngón tay khua chân múa tay nói.
Khương Chi lấy tiền từ trong túi ra, đếm ba tờ tiền màu đỏ ướt nhẹp đưa qua.
Bà chủ nhận lấy, nhìn thấy Khương Chi xoay người rời đi thì không khỏi bĩu môi.
Khương Chi đi ra cửa hàng bán đồ ăn vặt, nhìn thấy Thi Liên Chu đứng tại chỗ không động đậy, có lẽ là do câu nói kia của cô có tác dụng, nên vẻ mặt hung ác nham hiểm điên cuồng lúc đầu đã hòa hoãn lại rất nhiều, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn chứa sự lạnh nhạt và một ít chán ghét như cũ.
Anh không để ý đến Khương Chi, dẫn đầu đi vào trong mưa, bước chân vững vàng, tửu lượng còn không tồi, ít nhất không có ngã trái ngã phải.
Khương Chi mím môi, nắm chặt đồng hồ trong tay, căng dù đuổi theo.
Biểu hiện của Thi Liên Chu đã vượt qua dự đoán của cô.
Cô vốn tưởng rằng bí mật bị vạch trần, anh sẽ tạm thời che giấu sát ý trong lòng, chờ khi rời khỏi thôn Diêu Gia thì sẽ ra tay đối phó cô, thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t cô, ít nhất là cũng sẽ không có dáng vẻ điên cuồng thống khổ như thế này.
Lời giải thích duy nhất chính là, anh luyến tiếc.
Anh thật sự có cảm tình với cô.
Người anh chán ghét, thế mà lại là người anh một lòng che chở, nói vậy thì ở trong lòng anh bây giờ, cô đã trở thành một người tâm cơ thâm trầm đầy dối trá, tham lam phóng đãng, là người phụ nữ muốn đùa giỡn tình cảm của anh.
Chuyển biến như vậy, sẽ sinh ra sự chênh lệch rất lớn trong lòng anh, loại chênh lệch này như là một thanh đao, cắm vào trái tim anh.