Khương Chi rủ mắt xuống, lúc nói chuyện, giọng nói của cô cũng hơi run rẩy, kèm tiếng nghẹn ngào, đôi mắt xinh đẹp như tích đầy nước.
Cô lựa chọn vạch trần sự thật mình đã bán Tiểu Diệu đổi lương thực cũng vì nhắm đến điều lệ thẳng thắn sẽ được khoan hồng nhưng nếu để chính miệng Lưu Tố Phân và bà Song nói ra chuyện này thì tính chất của sự việc đã khác đi.
Trước án cướp của g.i.ế.c người thì tội cô bán con đổi lương thực sẽ được ép xuống thấp nhất.
Vào năm thiên tai hạn hán, hành vi bán con đổi lương thực diễn ra không hề ít, công an không phải chưa từng thấy.
Nghe Khương Chi kể rõ, đồng chí công an lấy lời khai cũng run tay, tức giận, anh ta không nhịn được thầm mắng một tiếng: “Cướp của thì cướp của, còn muốn hãm hại tính mạng người ta, những người nhà này lòng dạ quá đen tối!”
Trái lại Dương Nghị chỉ im lặng, anh ấy cúi xuống nhìn sổ ghi chép: “Cô chắc chắn họ có dính dấp đến phần tử tội phạm chợ đen sao?”
Con ngươi của Khương Chi lóe lên, cô gật đầu nói: “Chắc chắn, nhưng vẫn cần các đồng chí công an cẩn thận điều tra, có lẽ có thể mượn cơ hội này mà bắt được một đường dây buôn người, có thể hốt gọn một mẻ.”
Đây chính là một nguyên nhân khác mà cô phải tốn phí công sức thế này.
Nếu có thể dựa vào hai con mồi là bà Song và Lưu Tố Phân để câu ra con cá lớn thì xem như việc cô đang làm rất có lời.
Tất nhiên nếu cô chỉ suy nghĩ nhiều thì mẹ chồng nàng dâu là bà Song và Lưu Tố Phân cũng không hề vô tội, để bọn họ ngồi tù cũng có thể khiến họ bình tâm phần nào.
Dương Nghị và đồng chí công an ghi chép lời khai nghe Khương Chi nói thì nhìn nhau, trong mắt họ đều nghiêm túc.
Giao dịch ở chợ đen là sâu mọt khiến người ta căm hận, nó ăn mòn chợ thông thường, đã nghiêm cấm nhiều lần nhưng vẫn chưa dẹp bỏ được hoàn toàn.
Có lẽ lần này đúng là một cơ hội.
Lúc này, đồng chí công an tiến hành thẩm vấn ở bên trong cũng đi ra, anh ta đau đầu nhìn ghi chép trong tay mình, nhìn về phía Dương Nghị, hỏi: “Các người ngoài này thế nào rồi?”
Dương Nghị gật đầu: “Có phát hiện lớn. Người hiềm nghi trong kia không phối hợp à?”
DTV
Đồng chí công an từ bên trong đi ra cười khổ một tiếng: “Anh đi vào xem rồi biết.”
Dương Nghị nhíu chặt mày, đứng dậy đi theo anh ta vào trong.
Trong thoáng chốc, bên ngoài này chỉ còn lại một mình Khương Chi và đồng chí công an ghi chép lời khai.
Đồng chí công an này có gương mặt hiền lành, anh ta rót một cốc nước cho Khương Chi: “Nào, uống một cốc nước cho bình tĩnh lại.
“Cảm ơn.” Khương Chi gật đầu nói, dừng một lát cô nói tiếp: “Tôi có thể làm phiền ngài cho người đến nhà xuất bản Nhân Dân Văn Học tìm biên tập Phó Đông Thăng đến đây giúp tôi không? Tôi có một số việc muốn nói với ông ấy.”
Đồng chí công an liếc nhìn ba lô tiền, khẽ gật đầu.
Số tiền liên quan đến vụ án này quá lớn, cho dù cô không nói thì họ vẫn gọi Phó Đông Thăng đến hỏi.
Nghĩ như vậy, đồng chí công an mới gọi người đi.
Khương Chi bưng cốc nước nóng lên, cái miệng nhỏ thổi nguội nước, trong lòng thì đang tìm cách.
Những gì cần nói cô đã nói rồi, bây giờ bọn người bà Song không những phạm tội mà còn dính líu đến chợ đen, cho dù họ có thoái thác thì công an cũng không tin, hành động tham lam của họ đã được định trước kết quả.
Một khi công an điều tra ra chứng cứ bọn họ có cấu kết với chợ đen thì tất cả đều phải ăn cơm tù mà không còn đường cứu vãn.
Tống được đám người bà Song và Lưu Tố Phân vào tù, Khương Chi không hề hối hận, còn về Vương Ngọc Mẫn kia, chỉ có thể gieo gió gặt bão mà thôi.
Lúc Phó Đông Thăng đến nơi, Dương Nghị cũng vừa bước ra, sắc mặt anh ấy ngưng trọng, trong tay cầm một sổ ghi chép mới, hiển nhiên là vừa cạy miệng mấy người bên trong để lấy được những lời phản bác, không nhận tội của bọn họ.
Khương Chi không hề hoảng loạn.
Phó Đông Thăng vẫn nho nhã như trước nhưng nhìn dáng vẻ ông ấy thở hồng hộc thế này là biết ông ấy phải chạy thẳng một đường đến đây.